Người Chồng Vô Sinh – Chương 5

 

5

 

Tôi mở cửa cho họ vào, tránh để họ chuyện và lại quay video rồi đăng lên mạng phiền.

 

“Triệu Nam Nam! Sao lại hoại gia đình tôi?!”

 

Dương Lệ Na như một bà vợ ghen tuông, vừa bước vào đã lao thẳng vào người tôi, may mà bị Lý Châu ngăn lại và dỗ dành ta ngồi xuống sofa.

 

“Dám mà không dám nhận à? Tôi chỉ thấy Lưu Vi trong bệnh viện tội nghiệp quá, vừa phải trả tiền thuốc lại phải nuôi một đứa trẻ, bây giờ lại chứng minh đứa trẻ không phải con của ấy, sao phải kẻ ngốc nuôi con của người khác?”

 

Lý Châu hoàn toàn đắm chìm vào Dương Lệ Na, chưa để ta gì đã vội vàng lên tiếng biện hộ cho ta.

 

“Là Lưu Vi ép Na Na khi ấy còn có trai, rồi sau đó ép ấy cưới ta, Na Na đâu có biết đứa trẻ không phải của Lưu Vi, ấy cũng là nạn nhân mà.”

 

Tôi Lý Châu, không ngờ ta lại tin vào một cái cớ tệ đến thế, quả đúng là khi người ta bị mù quáng vì thì ai cũng giống nhau.

 

“Tôi không quan tâm các người đã xảy ra chuyện gì, tôi chỉ gửi báo cáo thôi, giống như gửi cho tôi cái quần lót , giờ thì chúng ta huề nhé.”

 

“Cô chỉ vì cái quần lót đó mà , đúng là có vấn đề!”

 

Thật là buồn , ta ngủ với chồng tôi, rồi còn gửi bằng chứng cho tôi, giờ lại quay ra mắng tôi.

 

“Sao, không muốn chuyện này bị lộ ra phải không, vì sợ sau này Lưu Vi sẽ không để lại tài sản cho à? À đúng rồi, quên , tôi cũng đã nhờ người giải thích cho ta cách kiện ở tòa, để phải bồi thường tổn thất tinh thần cho Lưu Vi.”

 

Nghe đến đây, Dương Lệ Na lại phát điên, lao tới túm tóc tôi rồi bắt đầu đánh .

 

“Đồ khốn, có biết tôi đã chịu bao nhiêu tủi nhục trong nhà ta không?! Côlàm là đang lãng phí cả tuổi thanh xuân của tôi!”

 

BÙM! Một tiếng vang lớn, Kỷ Dương đập vỡ chai rượu mà chúng tôi vừa mua ở siêu thị, mảnh chai sắc nhọn chĩa về phía đôi nhân phản bội.

 

“Cút ngay, các người là cái gì mà dám đến đây quậy ở nhà Nam Nam? Không thấy có người khác ở đây à?!”

 

Thái độ của Kỷ Dương đã nằm trong danh sách đen của Lý Châu, khiến ta sợ hãi vội vàng kéo Dương Lệ Na ra, vừa đẩy vừa ôm để đi.

 

“Khoan đã, chai rượu này vỡ là vì các người, trả tiền đi.”

 

“Có một chai rượu thôi mà, Lý Châu, trả cho ấy đi.” Dương Lệ Na như một con chó hoang đằng sau Lý Châu, thúc giục ta.

 

Tôi báo giá một mức cao hơn giá trị thực của chai rượu, vì Lý Châu ngại mặt mũi nên đành phải móc hầu bao trả tiền.

 

“Hợp đồng ly hôn của tôi rất đơn giản, tôi muốn chia phần 80% tài sản của , nếu không đồng ý thì chúng ta đi kiện.”

 

Cửa đóng sầm lại với một tiếng thật mạnh, tôi để lại câu đó cho ta tự suy nghĩ.

 

Khi tôi đang việc, tôi nhận cuộc gọi video từ mẹ, vội vã trốn vào nhà vệ sinh để nhận cuộc gọi.

 

Âm thanh từ loa điện thoại bên kia lớn đến mức ầm ĩ, trên màn hình là cảnh những chiếc băng rôn treo đầy trong khu dân cư của bố mẹ tôi.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...