Phương Uyển Như nổi cơn tam bành:
“Thêm ngày nữa là quá bảy ngày. Dù xác có để lại cũng chẳng còn sinh con . Con tiện nhân họ Âm, nếu mày không trò trống gì, tao sẽ móc mắt bẻ móng mày cho mày chết không nhắm mắt!”
Tôi chỉ biết nằm trên giường lên trần nhà, tuyệt vọng đến mức não trống rỗng.
Lúc đó, Trình Mộc Bạch đang giả chết khẽ huých tay tôi:
“Âm Âm… nghĩ… có khi mang thai bây giờ là phương án an toàn nhất với em.”
Hả?
Tôi quay đầu .
Thấy đỏ vành tai, mắt trần nhà:
“Nếu em có thai, ít nhất trong vòng 9 tháng tới em sẽ an toàn. Dù thật sự chết, bọn họ cũng không dám đến em. Đến lúc đó, em có thể tìm cơ hội bỏ trốn hoặc báo án.”
Tôi nhất thời cạn lời.
“Anh cũng có lý, kiểu gì nghe cũng thấy… ngu ngu.”
“Em tưởng em chạy thì để mình em sống chắc? Nếu chết thì chết chung…”
Tôi còn chưa hết, Trình Mộc Bạch đột nhiên lật người, môi áp xuống môi tôi, chặn đứng câu cuối của tôi.
“Trình Mộc Bạch! Anh gì thế hả!” Tôi vùng vẫy đẩy ra.
“Suỵt…”
Anh ôm chặt tôi vào lòng, ngón tay vén những sợi tóc rối bên tai, thì thầm:
“Gọi là ‘Đại vương’…”
Phải công nhận, cơ bụng của Trình Mộc Bạch không phải luyện chơi.
Tôi bị hành đến mức hôm sau không bước xuống giường nổi.
Anh còn với vẻ đạo mạo: “Càng nhiều lần, tỷ lệ trúng càng cao.”
Không hiểu Trình gia dùng thiết bị gì mà kiểm tra cực nhanh, hôm sau liền có kết quả — tôi đã mang thai.
“Không ngờ không phải lang băm, cũng có chút bản lĩnh!” Phương Uyển Như mỉa.
Cụ Trình thì nhẹ nhõm thở ra:
“Vậy thì mai hỏa táng thằng Hai luôn!”
“Đúng là ăn xong thì đá!”
Tôi tức đến chửi um lên.
“Ăn xong đá?” Trình Mộc Bạch tôi, ánh mắt đầy oán trách.
“Không, em không có ý đó.” Tôi vội chữa cháy.
“Không, ăn xong đá… da lừa… cái gì nhỉ…” Anh xa xăm như đang nghĩ điều gì đó.
Tôi đập tay lên đùi một cái:
“Da lừa bọc gấm!”
Ở đạo quán của chúng tôi, mỗi đứa trẻ có quyền kế thừa đều dán một miếng da lừa bọc gấm vô hình sau lưng.
Tổ sư gia từng : đến lúc nguy cấp có thể giữ mạng.
Chỉ là nhiều năm qua tôi gần như quên sạch.
Tôi lập tức bào chế thuốc, rồi cởi áo, để Trình Mộc Bạch thoa thuốc lên lưng.
Anh từ từ gỡ miếng da lừa mỏng như cánh ve trên lưng tôi xuống.
Tôi cầm lên xem — là một pháp thuật: Khôi lỗi (Chú rối).
Tiếp đó, gỡ từ lưng ra — Phân thân (Phân thân thuật).
Hai chúng tôi liếc nhau, không hẹn mà cùng hiểu.
Tổ sư gia quả nhiên là lão thần tiên tiên tri như thần!
Chúng tôi mất nguyên một ngày để thuần thục hai thuật pháp đó.
Đến tối, sau bữa cơm, cụ Trình, Trình Hạo Thiên và Phương Uyển Như cùng đến thăm.
Cả ba người sai tôi thay đồ liệm cho Trình Mộc Bạch.
Vì tôi rất trọng tiểu tiết, nên đã giả trang thi thể như thể chết bảy tám ngày.
Thậm chí còn vẽ thêm dấu hiệu phân hủy trên mặt, xịt thêm hương liệu mùi xác thối.
Không ai nghi ngờ gì.
Bọn họ vài câu tiễn biệt chiếu lệ, sau đó liền rời đi với vẻ vui vẻ nhẹ nhõm.
Cả biệt thự nhà họ Trình tràn ngập không khí “giải thoát”.
Trong lòng tôi đầy căm phẫn, chỉ chờ thời cơ đến để trả đủ mối thù này.
Đêm xuống, sấm chớp vang trời, mưa lớn lại rơi.
8
Trình Mộc Bạch lén lút bước vào phòng tắm, mở vòi sen dội nước từ đầu tới chân.
Anh tái hiện hoàn hảo dáng vẻ kinh dị khi vừa chết đuối: ướt sũng, tóc xõa, sắc mặt tái xanh.
Sau đó, lấy ra ba lá bùa vàng, miệng niệm phân thân:
“Khởi!”
Ầm một cái, trước mắt tôi xuất hiện ba “Trình Mộc Bạch” y như thật, đứng sóng đôi.
Cả ba đều mang vẻ mặt tái mét, da thịt nhợt nhạt như phân hủy, đến cả giọt nước nhỏ xuống từ tóc cũng hoàn toàn đồng bộ.
Tôi bước tới, cơ thể nhẹ nhàng xuyên qua ba phân thân ấy.
Chúng đúng kiểu ảnh chiếu ba chiều — thấy không chạm vào .
Nói cách khác, hoàn toàn mang hình thái của “quỷ”.
Tốt lắm.
Tôi đứng cạnh Trình Mộc Bạch, thấp giọng đọc điều khiển Khôi Lỗi Chú.
Rất nhanh sau đó, ba phân thân bắt đầu hành , biểu cảm và cử không khác gì người thật.
“Xong rồi.”
Trình Mộc Bạch gật đầu với tôi.
Tôi chạy ra cửa, lấy hết sức hét lên xé họng:
“Aaaa! Có ma!!!”
Ngay lập tức, tôi điều khiển phân thân số một xuyên qua cánh cửa, lao ra ngoài.
“Aaa!”
“Aaa! Cứu tôi với!”
“Có… có ma!!!”
Tiếng hét hoảng loạn vang khắp biệt thự. Tiếng chân dồn dập bỏ chạy loạn xạ khắp nơi.
Trình Mộc Bạch nhân cơ hội đó, cắm dây điện đã cải tạo vào ổ cắm, kích hoạt cơ chế chập mạch.
“Xẹt!” Một tiếng nổ nhỏ vang lên — cả biệt thự lập tức tối om vì chập điện.
Tôi mở khẽ cửa phòng, thấy ngoài hành lang chỉ còn hai bảo vệ đang chạy tới, số còn lại đều đã bị phân thân dọa chạy hết ra sân.
Tôi tiếp tục hét:
“Cứu với! Trình Mộc Bạch nắm chân tôi lại rồi!”
Bạn thấy sao?