Sâu thẳm trong sự dày vò chính là cơn *** mãnh liệt không cách nào khống chế .
°°°
Sau cơn mưa trời lại sáng, cuộc sống may mưa hay cuộc sống giản dị đều phải tiếp tục diễn ra.
Sau lần " tỏ " thành công, Lăng Thiếu Phong trở thành người trai chuẩn mực. Cứ mỗi buổi sáng đều sẽ mua sẵn đồ ăn sáng và đưa đón nhỏ của mình.
Đương nhiên hôm nay cũng không ngoại lệ.
Đường Noãn vừa húp từng miếng cháo nóng vừa sang người đàn ông có phần tiều tụy:" Thật ra không cần tới đưa đón em, em có thể tự đi. "
Lăng Thiếu Phong không kiềm ngáp một cái dài, sáu giờ sáng đã phải dậy chuẩn bị mọi thứ rồi đi mua sáng tới rước . Rất mệt mỏi phải ghi điểm trong lòng nhỏ a.
" Em cũng biết thương xót à? "
Vừa vừa đưa mặt qua gần , mỉm gian xảo:" Hôn đi. "
Khóe miệng khẽ nâng lên, Đường Noãn khom người qua hôn chụp lên má một cái.
Môi nhỏ dính đầy dầu dán vào mặt , tưởng chừng Lăng Thiếu Phong sẽ thét lên lại ngu ngốc như thằng khờ.
Khi Đường Noãn tới quán coffee thì quán vẫn chưa mở, đã gần chín giờ vẫn không thấy bóng dáng của Trương Tiểu Nặc.
Đường Noãn thở ra một hơi dài, tự mình tay mở cửa, bưng hết bàn ghế xuống lau từng cái bàn, cái ghế. Quét dọn sạch sẽ mỗi góc trong quán.
Làm đến khi mồ hôi dễ dãi thì Trương Tiểu Nặc mới xuất hiện.
Đường Noãn đang dọn đồ trong quầy thấy tới liền thở ra một hơi:" Tổ tông của tôi ơi, cuối cùng cũng đã hiện hình rồi à? "
Trương Tiểu Nặc mỉm ngọt ngào lấy lòng bà chủ, chịu đựng cơ thể nhức mỏi gượng người đi vào phòng thay đồ.
Từ lúc đi Hà Lan trở về, mỗi đêm Diệp Tử Hàn đều đem ra vài hiệp mới chịu buông tha cho .
Tối hôm qua gần ba giờ sáng mới có thể nhắm mắt nghỉ ngơi, cả người mệt mỏi và không ngừng đau nhức.
Bây giờ mới rút ra hai chân lý vô cùng quan trọng.
Tất cả những người đàn ông đều sống bằng nửa ***.
Dù trong trường hợp nào, thời điểm nào,... chỉ cần họ có hứng đều có thể .
Hai là không để đàn ông nhịn đói quá lâu!
Bởi vì khi đã đói, họ sẽ giống con sói ăn sạch tất cả tinh lực của con mồi.
Nhớ lại cảnh *** tối hôm qua, đôi má khẽ phiếm hồng, rợn cả sống lưng.
Thật đáng sợ sao!
Trong văn phòng rộng lớn đầy căng thẳng hòa với không gian yên tĩnh.
Diệp Tử Hàn ngồi trên cùng liếc từng người một đang cuối đầu, vô thức mím chặt môi. .
" Báo cáo! "
Tiếng thịnh nộ của khiến mọi người trong văn phòng đều giật mình nhảy lên một cái.
Người đại diện cho bộ phận kĩ thuật đứng dậy, nét mặt có phần sợ hãi:" Do việc sai sót của công trình, nhiều nhân viên bị thương... nghiêm trọng. ''
Không khí trong phòng lặng im, thậm chí có thể nghe thấy tiếng hít thở nặng nề của các nhân viên ngồi trong phòng.
" Tôi không cần biết các người như thế nào, tuyệt đối không để công ty bị kiện cáo. Một cũng không ! "
" Vâng, vâng. ''
Người đại diện kia lau lượng mồ hôi lớn trên trán, nhẹ nhàng ngồi xuống ghế.
Diệp Tử Hàn đồng hồ đeo tay, vẻ mặt nghiêm nghị:" Sắp tới công ty sẽ tổ chức bữa tiệc cho người đại diện Hứa Tĩnh. Dù ta có cầu gì về buổi tiệc thì cố gắng theo ý của ta. Tan họp. "
Diệp Tử Hàn vừa đứng dậy đi ra khỏi phòng họp, mọi người trong phòng đều thở ra một hơi dài, dường như thoát nạn.
Anh đi về phòng việc, vừa mở cửa đã thấy một vị khách vô cùng quen thuộc.
Lăng Thiếu Phong theo thói quen sờ lên vòng đeo nhân, nhớ lại buổi sáng hôm nay khóe miệng vô thức cong lên.
" Tôi muốn với là công trình của chủ tịch Bell đã hoàn thành, có thể chọn ngày lành mà lớn lên. "
Diệp Tử Hàn sang Lăng Thiếu Phong, dường như không quan tâm:" Cảm thấy dự án này như thế nào? "
" Có thể phát triển mạnh. "
Lăng Thiếu Phong gác chân lên bàn việc, họp từ sáng tới giờ bây giờ mới thoát nạn, nơi này là thiên đường của a.
Nhìn sợi dây đeo trên tay không nhịn mỉm , Lăng Thiếu Phong ngồi bật dậy, kéo lấy tay của Diệp Tử Hàn.
" Hai sợi dây nam này giống hệt nhau, hình như tôi đeo đôi với nhỉ? Ây da, mấy hôm trước người nào đó vô cùng vui vẻ khoe với tôi rằng nó là duy nhất cơ. "
Nói xong liền phì .
Diệp Tử Hàn rút bàn tay lại, vẻ mặt khinh bỉ, khóe miệng cong lên:" Hình như qua lại với Đường Noãn là vì công ty bất sản của tôi. Nếu như để ấy biết... hậu quả như thế nào nhỉ? "
"..."
Bạn thấy sao?