Đường Noãn ấp a ấp úng, vẻ mặt có chút bất tự nhiên. Trong giây phút cầm lấy chiếc vòng lại hốt hoảng giật lại:" Tôi tôi về trước. Cảm ơn đưa tôi về. "
Vừa dứt lời đã chạy xuống xe bỏ lại Lăng Thiếu Phong một mình ngơ ngác.
°°°
Trong thành phố phồn thịnh, ánh nắng mặt trời màu vàng nhạt chiếu rọi xuống mặt đất, ánh nắng xuyên qua cửa kính chiếu vào quán coffee, cho không khí thêm phần ấm áp.
Mùi thơm cà phê lan tỏa khắp quán hòa với tiếng nhạc êm dịu khiến cho tinh thần càng thêm thoải mái, nhẹ nhàng.
Trương Tiểu Nặc cẩn thận để ly cà phê đen vào bịch trắng trong suốt, mỉm khách sáo:'' Cảm ơn quý khách. "
Trong khi không ngừng tay thì Đường Noãn đang ngồi khúc khích xem bộ phim kinh điển của Hong Kong " Gia đình vui vẻ. ''
Nhưng điều đáng ý nhất là vòng tay nhân mà Đường Noãn đeo trên tay.
Vòng tay nữ màu đỏ nổi bật trên làn da trắng không tì vết.
Trương Tiểu Nặc kéo ghế ngồi xuống bên cạnh Đường Noãn, khóe miệng khẽ nâng lên:" Vòng dây, có tặng cho Lăng Thiếu Phong chưa? "
Câu của đánh gãy hứng thú xem phim của Đường Noãn.
Đường Noãn mím chặt môi, lẫn tránh ánh mắt của Trương Tiểu Nặc:" Tại sao tớ phải tặng cho ấy? "
" Chẳng phải cậu thích hắn ta sao? " Ấn đường Trương Tiểu Nặc nheo lại, vẻ mặt cũng trở nên nghiêm túc.
" Hắn là hoa hoa công tử, sao có thể vì một bóng hoa mà bỏ cả nguyên khu rừng chứ. "
Trương Tiểu Nặc vỗ vỗ vai Đường Noãn, không phải là không muốn tặng, mà là không dám tặng.
Chỉ sợ khi tặng, Lăng Thiếu Phong không biết trân trọng, một ngày nào đó vòng dây cũng sẽ bị đứt.
Chỉ sợ khi trao lòng, một ngày nào đó nhận lại chỉ là những giọt lệ và tận cùng của đau đớn.
Tập đoàn Diệp thị.
" Đây là bản kế hoạch của dự án chủ tịch Bell. "
Lăng Thiếu Phong cầm lấy bản kế hoạch để lên bàn, mệt mỏi ngồi xuống ghế.
" Hôm nay đi khảo sát? "
Chuyện lạ có thường a, hôm nay lại siêng đột ngột khiến phút chốc không phản ứng .
Diệp Tử Hàn đứng dậy đi ngang qua , đi tới chiếc tủ nhỏ bên cạnh sopha lấy ra một chai nước suối, đưa tới cho Lăng Thiếu Phong.
Nhưng Lăng Thiếu Phong lại ngây người ra, lâu sao mới phản ứng cầm lấy chai nước.
Tầm mắt tập trung vào vòng dây đeo trên tay của Diệp Tử Hàn.
" Vòng dây này.... mua ở đâu thế? ''
Diệp Tử Hàn nheo lại thái dương, vô thức sờ lên vòng dây:'' Tiểu Nặc tặng. "
Khóe miệng kéo ra một đường cong, vẻ mặt có phần đắc ý:" Vòng nhân. "
Vừa dứt lại, sắc mặt Lăng Thiếu Phong đại biến, chai nước trên tay dường như muốn rớt xuống, không còn sức lực.
Vòng nhân?
Đây là vòng mà Đường Noãn muốn tặng vào ngày hôm qua.
Màu và kiểu đều giống như nhau, nhất định không sai .
Vòng nhân? Yêu?
Trong đầu thoáng qua nhiều suy nghĩ khác nhau cuối cùng tại sao lại lấy lại?
Lăng Thiếu Phong trầm mặc không lên tiếng, đột nhiên đứng bật dậy Diệp Tử Hàn giật mình, trái tim nhảy lên một cái.
Không một lời mà trực tiếp phóng ra ngoài phòng việc. Chỉ một chớp mắt thoáng qua, căn phòng việc chỉ có mỗi Diệp Tử Hàn.
Trong lúc đang việc thì Đường Noãn nhận cuộc gọi của Lăng Thiếu Phong. Hắn ta bảo tới rước , còn dặn nhất định phải đem túi xách đi theo. .
||||| Truyện đề cử: Bé Chanh Siêu Chua |||||
Đường Noãn cả đầu mờ mịt, không hiểu gì vẫn theo. Sau khi dặn Trương Tiểu Nặc vài điều liền xách túi ra ngoài đứng đợi.
Đợi một chút, chiếc xe màu trắng đã ngừng ngay trước mắt.
Lăng Thiếu Phong hạ cửa kính xe xuống, hình như có việc gấp:" Lên xe."
Đường Noãn đi vào xe ngồi xuống ghế phụ, chiếc xe nhanh chóng phóng đi.
Chạy một đoạn đường gần nhà thì ngừng lại.
Lăng Thiếu Phong tháo dây an toàn ra, khôm lưng qua giật lấy túi xách của Đường Noãn khiến giật cả mình.
" Anh gì thế?! " Đường Noãn lục đồ trong túi xách, theo phản xạ giành lại bị ngăn lại.
Lăng Thiếu Phong kiếm mọi góc cạnh vẫn không thấy vòng nhân hôm qua Đường Noãn lấy ra. Trong túi có một ngăn kéo nhỏ, vừa mở ra là một hộp quà đập vào mắt.
Khoe miệng Lăng Thiếu Phong cong lên, chưa kịp mở ra Đường Noãn đã sốt ruột giật lại.
" Trả lại! Đồ tồi! "
Lăng Thiếu Phong hạ ghế xe phụ nằm xuống, trong lúc Đường Noãn đang chật vật tháo dây an toàn ngồi dậy thì đã thành công lấy vòng dây nam.
Đường Noãn nghiến răng nghiến lợi, tức giận đến nỗi muốn khóc cả lên.
Lăng Thiếu Phong chầm chậm đeo lên tay của mình, khóe miệng khẽ nhếch lên:" Tôi đeo rồi. "
" Lăng Thiếu Phong! Một khi đeo là mãi mãi đó! "
" Được! Chục kiếp cũng . ''
Bạn thấy sao?