Khóe miệng khẽ nâng lên, Diệp Tử Hàn ngồi trên ghế lên bầu trời, ánh mắt có phần ngơ ngác.
Gió lướt qua người , mang theo một cảm giác lành lạnh.
Căn nhà rộng lớn im lặng lạ thường, dường như không có sinh khí. Nhìn vào chỉ có sự âm u và độc.
°°°
Diệp Tử Hàn ngồi trong phòng việc, vẻ mặt có phần xanh xao, quầng thâm mắt hiện rõ trên gương mặt vô cảm.
" Cộc cộc. "
" Vào. "
Cô thư ký đi tới trước bàn việc:" Diệp tổng, đây là những phần quà mà các tổng công ty gửi tới. "
Vừa vừa để các phần quà gói trang trọng lên trên bàn việc.
" Tôi biết rồi. ''
Diệp Tử Hàn cũng không ngẩng đầu lên , ánh mắt dán chặt vào màn hình máy tính.
Cô thư ký lấy một hộp quà nhỏ từ phía sau lưng đưa tới trước mặt :" Diệp tổng, sanh thần vui vẻ. "
Lúc này Diệp Tử Hàn mới phản ứng ngước mắt lên thư ký, khóe môi khẽ nâng lên:" Cảm ơn. "
Anh nhận lấy hộp quà của thư ký để bên cạnh máy tính, sau đó cầm tất cả các phần quà kia bỏ dưới đất.
Các phần quà đầy đủ màu sắc là biết có giá trị vẻ mặt lại không một chút phấn khởi.
" Từ chối tất cả các cuộc hẹn cho tôi. Ra ngoài đi. "
" Vâng. "
Khi tiếng đóng cửa truyền đến, Diệp Tử Hàn mệt mỏi thở ra một hơi. Anh ngồi thẳng người, tiếp tục với công việc của mình.
Sanh thần của chủ tịch tập đoàn Diệp thị, trên dưới công ty đếu chuẩn bị những phần quà nhỏ gửi đến phòng tổng giám đốc.
Cho đi tức là nhận lại, điều không ngờ tới là tất cả mọi người trong công ty đều nhận một vé ăn buffet tại nhà hàng sang trọng. Không khí vô cùng náo nhiệt.
Đến xế chiều, cũng có một người không mời mà tới, không phải thành viên trong công ty vẫn nhận một vé ăn miễn phí.
Lăng Thiếu Phong đẩy cửa đi vào phòng việc, khóe miệng kéo lên một nụ rực rỡ.
Vừa mở cửa, mùi thuốc nồng nặc xông vào mũi. Hơi khói mờ ảo vây quanh người đàn ông đang ngồi trên ghế, chỉ thấy một bóng lưng đơn.
" Lại già thêm một tuổi rồi. "
Giọng quen thuộc truyền đến, Diệp Tử Hàn xoay lại chiếc ghế, vẻ mặt bình thản cũng không có gì ngạc nhiên.
Lăng Thiếu Phong đi tới ngồi xuống ghế, tâm trạng đặc biệt vui vẻ.
" Chú cũng xong công việc rồi, đi ăn mừng thôi. "
" Tôi mệt rồi. "
Trái với sự H**g phấn của Lăng Thiếu Phong, Diệp Tử Hàn lại có phần buồn bã, có phần mệt mỏi.
Lăng Thiếu Phong đứng dậy đi tới bên cạnh , đóng lại chiếc máy tính. Vỗ nhẹ vào vai :" Đi thôi, qua quán bar. "
Diệp Tử Hàn mỉm nhạt, đứng dậy với lấy chiếc áo vest ngoài khoác lên người.
Hai người sánh vai đi xuống bãi đậu xe của công ty, hai chiếc xe tiền tỷ lần lượt chạy ra khỏi bãi đậu xe.
Trong ánh đèn vàng tối, tất cả mọi người trong quán bar đều quanh quần nhảy theo dòng nhạc sôi nổi.
Diệp Tử Hàn cùng Lăng Thiếu Phong ngồi trong phòng vip trong bar. Khác với không khí bên ngoài, ở đây lại rất tĩnh lặng.
Lăng Thiếu Phong liếc đang thờ thẩn, với lấy đồ điều khiển bật ti vi lên tan không khí yên tĩnh này.
Diệp Tử Hàn khui chai R*ợ*u đưa cho người bên cạnh, cầm lấy chai R*ợ*u của mình chạm vào chai R*ợ*u của Lăng Thiếu Phong.
" Không say không về. "
Lăng Thiếu Phong chạm vào chai rượi của , không khách khí uống một ngụm lớn.
Trong lòng thầm chửi rủa bản thân, như mỗi năm đi ăn là rồi, tới đây uống R*ợ*u gì?
Không thể để cho Diệp Tử Hàn say. Cứ uống mãi như thế, thần tiên cũng gục ngã chi là một người bình thường.
૮ɦếƭ tiệt!
Trong lúc Lăng Thiếu Phong đang suy nghĩ cách để đưa Diệp Tử Hàn rời khỏi nơi này thì điện thoại trên bàn cuối cùng cũng reo lên.
" Đã xong. "
Khóe môi khẽ nhếch lên, Lăng Thiếu Phong tắt màn hình bỏ điện thoại vào trong túi áo. Đứng dậy giật lấy chai R*ợ*u trên tay Diệp Tử Hàn:" Xin lỗi, có việc đột xuất. Lần sau bù lại sinh nhật cho . "
Ấn đường Diệp Tử Hàn nheo lại, đây là lần đầu tiên Lăng Thiếu Phong bỏ mặc trong ngày sinh nhật.
Trong lòng có chút nghi ngờ không lên tiếng.
" Đi, nhanh lên. "
Lăng Thiếu Phong có phần hối hả, rút vài tờ tiền bỏ trên bàn rồi kéo Diệp Tử Hàn rời đi.
Hoàng hôn buông xuống cũng là lúc màn đêm bắt đầu đi lên.
Trên con đường cao tốc, chiếc xe màu đen không ngừng tăng nhanh tốc độ phóng nhanh trên đường. Mọi chiếc xe khác đều tránh đường để chiếc xe màu đen ấy phóng đi tự do.
Bởi vì họ biết, bánh xe của chiếc xe hiệu Rolls này cũng bằng tiền lương cả năm của họ.
Diệp Tử Hàn mở cửa chính lái chiếc xe vào trong nhà, vừa đi vừa tháo hai nút áo đầu.
Anh mở cửa đi vào, căn nhà u tối không một sinh khí. Dù đã quen với cảm giác này vẫn không chịu sự hụt hửng dâng lên dưới đáy lòng.
Khi chuẩn bị bật đèn, một ánh sáng len lỏi phát lên trong căn nhà u tối. Dù chỉ là một ánh sáng nhạt nó lại phát sáng như ánh nắng mặt trời.
" Happy Birthday to You
Happy Birthday Dear
Happy Birthday to You
Happy Birthday to You
Happy Birthday to You
Happy Birthday Dear. "
Bạn thấy sao?