Trương Tiểu Nặc nở nụ , đến đau lòng. Trong giây phút xoay người, giọt lệ trên khóe mi rút cuộc đã không nhịn rơi xuống.
Cô đi thẳng ra cửa phòng, bàn tay siết chặt khóa cửa, chỉ để lại một bóng lưng mạnh mẽ.
" Diệp Tử Hàn, lần này... thật sự kết thúc rồi. "
Lời vừa buông ra, hình bóng của ấy đã rời đi khỏi căn phòng.
Diệp Tử Hàn hai tay buông lỏng, bước chân vô thức chạy theo bước đi của .
Mặt trời nhô lên lại lặng xuống, chỉ là quan điểm của thời gian. Cũng như cuộc của chúng ta, chưa kịp nở rộ đã nhanh chóng héo tàn...
Hoàng hôn màu cam nhạt chiếu xuống cả thành phố phồn thịnh, có ấm áp, có đau thương...
Khi bóng chiều tà chiếu xuống mặt đất, bóng hình đơn của kéo dài trên con đường lớn, gió dịu mái tóc dài bay trong không trung, giọt lệ nóng cũng nhanh chóng mát lạnh, biến mất trong không gian.
Một đôi nam nữ, mỗi người nắm lấy bàn tay nhỏ của đứa bé đi ngang qua. Trương Tiểu Nặc vô thức liếc , gương mặt hiện sự khác thường rất nhanh đã biến mất.
Mơ mơ hồ hồ đi trên đường, lệ không còn, trái tim lại không ngừng nhói lên.
Trương Tiểu Nặc siết chặt đôi tay, nghĩ tới những lời đã , nước mắt lại một lần nữa không nghe lời mà rơi xuống. Trong lòng không ngừng hỏi tại sao, phải chăng từ lúc mới bắt đầu, đã là sai?
Lúc này, một chiếc taxi cùng hướng dừng ở phía trước lề đường, Đường Noãn cầm lấy chiếc điên thoại bước xuống xe chạy về phía Trương Tiểu Nặc.
Đường Noãn xoa đầu , đôi mắt đỏ hoe ấy đã đoán phần nào:" Đi thôi. ''
Trương Tiểu Nặc bị nàng kéo đi, ngồi vào trong chiếc taxi khi nãy. Cô tựa đầu vào vai Đường Noãn, một giọt lệ trên khóe mi chảy xuống gương mặt không giọt máu.
" Giúp tôi chăm sóc ấy. "
Chiếc điện thoại trên tay rung lên, Đường Noãn liếc tin nhắn vừa gửi tới, không trả lời lại tắt đi.
Ngược với hướng chạy của taxi là một bóng hình đơn độc của người đàn ông.
Diệp Tử Hàn đứng dựa tường, rút *** ra châm lửa, hút một hơi dài tâm trạng vẫn không thể ổn định trở lại.
Ánh mắt vô hồn về phía trước, hình ảnh cố nén nước mắt chợt thoáng qua, trái tim như bị ai đó siết chặt, hô hấp cũng trở nên khó khăn.
Điếu thuốc trên tay cũng hết, quăng xuống đất dùng chân dụi dụi tàn thuốc. Diệp Tử Hàn lấy điện thoại ra gửi một tin nhắn, sau đó tiếp tục châm *** thứ hai.
Không biết bao lâu, một chiếc xe màu trắng dừng ở lề đường. Lăng Thiếu Phong hạ kính xe, ánh mắt dừng ở người đàn ông và những tàn thuốc dưới đất.
Diệp Tử Hàn đi tới mở cửa ghế phụ ngồi xuống, gương mặt đầy mệt mỏi, có phần xanh xao.
Chiếc xe chuyển dần, phóng nhanh trên con phố dài.
Trên con đường cao tốc, một chiếc xe màu trắng không ngừng tăng nhanh tốc độ, phía sau có những tiếng chửi rủa cùng với các tiếng phanh xe bởi chiếc xe màu trắng lấn áp không biết thần ૮ɦếƭ là gì.
Rất nhanh, chiếc xe ấy dừng một con đường lớn.
Diệp Tử Hàn đứng ở lan can bờ biển, từng cọng tóc đung đưa theo gió, mang theo một nét bi thương khó tả.
Một lon bia đưa tới trước mặt, Diệp Tử Hàn cầm lấy, sang Lăng Thiếu Phong:" Rất lâu rồi không tới đây. "
Lăng Thiếu Phong nhếch miệng :" Lần thứ nhất tới đây, tôi thất bại, bị mọi người xa lánh, đưa tôi tới. Lần thứ hai tới đây, là công ty xảy ra vấn đề lớn, tôi giúp . Lần thứ ba tới đây, là tôi nhận điện thoại của thám tử, người mẹ bỏ rơi tôi lúc còn nhỏ đã mất. Đây là lần thứ bốn nhỉ? Lần này là... bỏ rơi người ta hay người ta bỏ rơi ? "
Diệp Tử Hàn uống hết lon bia trên tay, khum người xuống lấy lon thứ hai.
" Chị dâu gọi tôi hỏi , là tôi cho địa chỉ ấy. "
Tay đang cầm lon bia khựng lại, Diệp Tử Hàn dựa người vào lan can, thở ra một hơi.
" Trong kẻ nhiều hơn sẽ thua. Nhưng nếu đối phương thật lòng đối đáp, tôi nguyện kẻ thất bại. "
Lăng Thiếu Phong mỉm , nâng lon bia lên ***ng vào lon bia của :" Chúc hạnh phúc. "
Anh không khuyên Diệp Tử Hàn buông bỏ, bởi vì Diệp Tử Hàn căn bản thoát không ra, cũng bởi vì, Diệp Tử Hàn đã chìm đắm trong cuộc ấy, đơn giản là thôi.
Hoàng hôn bắt đầu buông xuống, màn đêm lại lên.
Khi Diệp Tử Hàn về tới nhà, phòng khách không một ai. Bước chân chầm chậm đi lên cầu thang, khi mở chiếc cửa phòng ngủ, ấy dường như đã say giấc.
Anh đi tới bên cạnh, bàn tay vừa muốn ***ng vào gương mặt tái nhợt ấy lại vô thức rút về.
Anh sợ, sợ giấc ngủ của .
Anh sợ, sợ khi tỉnh giấc, sẽ những lời kết thúc một mối quan hệ.
Tối hôm đó, không khí trong phòng rõ ràng rất ấm sao lại cảm thấy lạnh lẽo, lạnh tới trái tim nhỏ không ngừng run lên.
Hai người nằm trên giường đưa lưng về nhau, ở giữa dường như có một vết ngăn, một bức tường khiến họ không thể chạm vào đối phương.
Hai con người, hai trái tim đều đang rỉ máu...
Một giọt lệ ấm thấm vào trong áo gối.
Một gương mặt bình thản sao đáy mắt ấy chỉ còn bi thương?
Bạn thấy sao?