Vật thay thế, mãi mãi là vật thay thế, mãi mãi không có . Chỉ là tôi ngu ngốc, tưởng rằng, em sẽ tôi.
" Trương Tiểu Nặc, đừng bao giờ xuất hiện... trước mặt tôi nữa. "
Tiếng bước chân xa dần Trương Tiểu Nặc vẫn ngơ ngác đứng đó, giọt lệ không chần chừ rơi xuống.
" Cô gửi cho tôi một bản kế hoạch với công ty Vạn Thọ trong ngày hôm nay. "
Lăng Thiếu Phong vẫy tay ra hiệu cho thư ký ra ngoài. Nâng ly cà phê lê uống một ngụm, tối hôm qua uống R*ợ*u tới khuya, bây giờ cả người mệt mỏi, khó chịu, trong lòng lại cứ bối rời, linh cảm sẽ có chuyện xảy ra.
Lúc này tiếng chuông điện thoại trên bàn vang lên khiến giật mình, tên người gọi, thật sự xảy ra chuyện?
" Tôi đang ở quán bar gần công ty , qua đây. "
Tút tút tút.
Lăng Thiếu Phong chưa kịp trả lời, bên kia đã ngắt cuộc gọi. Anh cài lại hai nút áo đầu, vừa đi vừa mặc áo vest đen khoác ngoài.
Trong quán bar vắng vẻ, Lăng Thiếu Phong trực tiếp đi vào phòng vip của họ. Đây là quán quen mà thường hay đến, không cần tới giờ mở quán cũng có thể vào.
Khi mở cửa phòng ra, cơn mát lạnh cùng với mùi R*ợ*u ập tới, mùi R*ợ*u nồng nặc xông vào mũi.
" Chỉ mới sáng sớm, không đến công ty sao? "
Diệp Tử Hàn không trả lời mà trực tiếp quăng cho một chai R*ợ*u, gương mặt có phần đỏ.
Lăng Thiếu Phong ngồi xuống bên cạnh, tự khui cái nắp ra, uống một hơi dài.
" Sao thế? "
Đáp lại vẫn là sự im lặng.
Diệp Tử Hàn ngã người xuống sopha, nhếch miệng , cho sự ngu ngốc của bản thân.
" Lăng Thiếu Phong, nhớ tôi nhờ hỏi Đường Noãn tại sao Trương Tiểu Nặc hay *** không? Tại sao ta lại coi trọng quán coffee? Tại sao... Có lẽ, tôi biết nguyên nhân rồi. "
Lần này tới im lặng, Lăng Thiếu Phong không trả lời, chỉ lặng lẽ uống R*ợ*u.
Trương Tiểu Nặc thường xuyên ***, không, không phải, chỉ sau khi quan hệ với , mới sử dụng TL.
Trương Tiểu Nặc coi trọng quán coffee đó, bởi vì đó là nơi liên quan tới Diệp Thiên Ca.
Sau khi kết hôn, từng sẽ không quan hệ với vào ngày thứ bảy. Bởi vì ngày Diệp Thiên Ca rời xa là thứ bảy 15 / 2.
Diệp Tử Hàn uống hết chai R*ợ*u trên tay, trái tim vô thức nhói lên một cái. Cảm thấy bản thân tồi tệ vô cùng, ngu ngốc vô cùng.
Lăng Thiếu Phong bất lực , người dứt khoát, lạnh lùng, tự tin trong mọi cuộc họp đâu rồi?
Anh ngã người xuống sopha, , sẽ trở nên ngu ngốc thế sao?
" Thiên Ca, khỏe không? "
Trương Tiểu Nặc quỳ trước ngôi mộ của Diệp Thiên Ca, vào tấm hình người thanh niên.
" Anh từng nếu em buồn hãy lên những ngôi sao trên bầu trời. Nhưng bây giờ không có sao, em tới đây không đuổi em chứ? "
Lời ngây ngô, người khác nghe vào như nghe hài, sâu trong lời ấy, lại có phần bi thương.
Từ trong túi lấy ta một bịch khăn giấy, Trương Tiểu Nặc lau đi những vết bẩn trên ngôi mộ, mỉm :" Em xin lỗi, em quên mua thức ăn tới cho . Lần sau nhé, lần sau em sẽ mua các món mà thích nhất. "
Ánh nắng chiếu rọi thẳng xuống mặt đất, mồ hôi trên trán không ngừng chảy, phía sau lưng áo cũng ước nhem, đầu gối cũng nóng rét. Nhưng Trương Tiểu Nặc vẫn ngơ ngác quỳ đó, tâm tư rối loạn, rối loạn vì một người mà từng coi là vật thay thế.
Đột nhiên, chiếc điện thoại rung lên.
" Trương Tiểu Nặc, cậu có tới quán không? Tớ đói rồi!!! "
Cô tin nhắn, đưa tới trước mặt cậu thanh niên:" Bây giờ cậu ấy một ngày ăn hơn năm cử ấy. "
Những ngày khi ấy, mỗi lần Đường Noãn đói, đều sẽ ôm lấy :" Tôi sẽ không cho mượn tôi. "
Nhưng bây giờ, chỉ là một khoảng trống vắng.
Trương Tiểu Nặc mỉm đứng dậy, cuối người chào một cái.
" Em đi đây. "
Cô bắt một chiếc taxi đi tới quán coffee, ghé quán cơm mua một phần bò xào cải, cơm trắng đem về cho Đường Noãn.
Bởi vì gần giữa trưa, quán coffee đặc biệc đông, dường như không thể thoát thân.
Lúc tới, quán đã thưa thớt người, nơi này khách chủ yếu đến từ công ty nhỏ ở đường trên, bây giờ họ cũng đã về việc.
" Tới rồi à? "
Trương Tiểu Nặc gật đầu, để hộp cơm lên quầy, đi trực tiếp vào phòng thay đồ.
Đường Noãn đi theo sau, vào đôi mắt phiếm hồng ấy.
" Diệp Tử Hàn đâu rồi? "
Trương Tiểu Nặc cởi bỏ chiếc áo khoác trên người để vào trong tủ, với lấy chiếc tạp dề treo trên tường.
" Tớ không biết. "
Đường Noãn đi tới đối diện nàng, đôi mắt ngấn lệ, gương mặt không giọt máu ấy đã cho biết, có chuyện gì xảy ra giữa hai người này.
" Anh ta gì cậu à? "
Trương Tiểu Nặc lắc đầu, trái tim như bị ngàn vạn cây dao đâm vào, nó không ngừng đau...
Một giọt lệ trên khóe mắt liền rơi, trong giây phút này, thật sự hận bản thân, hận tại sao lại không dứt khoát, hận tại sao cứ nhu nhược, hận tại sao lại một lần nữa mở lòng khiến cho trái tim bị khoét một lỗ lớn.
" Anh ấy không gì tớ... là tớ... đánh mất ấy rồi. ''
Đúng thế, là đánh mất ấy rồi.
Bạn thấy sao?