Lăng Thiếu Phong mặc kệ lời của , bế ngồi lên ghế. Dịu dàng lau đi những giọt lệ trên má:" Cô có sao không?"
" Lăng Thiếu Phong... tôi xin đừng cho Diệp Tử Hàn biết không, không? Tiểu Nặc đã rất đáng thương, đừng đừng như thế. "
Anh mỉm đang khóc lóc phía trước, không ngừng gật đầu.
°°°
" Uống,uống nữa. "
Đường Noãn vòng hai tay qua cổ Lăng Thiếu Phong, tựa đầu vào người .
Không biết từ lúc nào, đôi môi hai người dán chặt nhau. Lăng Thiếu Phong bế lên giường.
Tay lớn túm chặt cằm , môi mỏng bao trùm ở trên môi . Đầu lưỡi linh hoạt xâm nhập vào khoang miệng của giống như một con sói lớn tham lam cắn lấy con mồi.
Nụ hôn dần tụt xuống, cuồng nhiệt hôn lên xương quai xanh nhỏ nhắn ấy.
Cánh tay quấn chặt vòng eo mảnh khánh của , một cánh tay khác đặt ở trước *** không ngừng vuốt ve.
" Ngô... ''
Không khí trong phòng tăng lên, quần áo hai người lần lượt rơi xuống.
Mồ hôi trên trán chảy liên tục, bàn tay vô thức bấm lấy lưng . Những nơi mà vuốt ve dường như bị điện giật, khiến run rẫy không ngừng.
" A ưm! ''
Khi vật to lớn xâm nhập vào *** *****, phía dưới đột nhiên co rút kịch liệt.
" Mau ra, huhu... "
Lăng Thiếu Phong chau mày , cuối xuống hôn lấy đôi môi đào kia.
Những tia sáng lấp lánh chiếu vào căn phòng, chiếc điện thoại không ngừng reo lên. Lăng Thiếu Phong mơ màng tỉnh dậy, mò theo tiếng nhạc với lấy chiếc điện thoại.
" Lăng tổng, đã một giờ hơn rồi, cuộc họp sắp bắt đầu rồi, các vị cổ đông đều đã tới, ngài đang ở đâu ạ?"
Lăng Thiếu Phong xoa xoa thái dương, liếc căn phòng trống rỗng, cầm chiếc khăn tắm quấn lấy hong, đi xuống nhà vẫn không thấy bóng hình ấy.
Mọi chuyện tối hôm qua dường như một giấc mộng, chạy lên phòng thay quần áo, đập vào mắt là một vết máu trên ga giường, vô thức mỉm .
Không phải mộng.
" Lăng tổng, Lăng tổng? "
Lăng Thiếu Phong nhanh tay mặc áo vào, chạy xuống lầu.
" Cô chuẩn bị tài liệu cho tôi, mười phút nữa tôi sẽ đến. "
*Biệt thự Diệp gia.
Trương Tiểu Nặc đứng ở bếp thức ăn, hôm nay rất nhiều món bởi vì có người không mời mà tới, bảo là nhớ .
" Món thịt kho phải bỏ nước dừa sao?"Đường Noãn đứng bên cạnh dắt cam, có phần tiều tụy.
Trương Tiểu Nặc bỏ thêm vài trái ớt vào, liếc nàng:" Hôm nay cậu đóng cửa sớm thế, đã nóng rồi còn mặc áo len nữa. "
Đường Noãn mỉm , chột dạ sang nơi khác. Cả tủ áo chỉ có áo len này mới che cái cổ a! Sai một bước là tiêu tan cả cuộc đời.
Đường Noãn a Đường Noãn, mày ૮ɦếƭ rồi!
" Cậu thức ăn sớm thế? " Cô chuyển qua đề tài khác, cả người nhức mỏi không thôi.
Trương Tiểu Nặc đậy nắp nòi lại, bắt đầu lặt rau lan.
" Cũng ba giờ hơn rồi, xong cũng năm giờ. Cậu... không có chuyện gì thật sao?"
" Không! Không không có. "
Tâm tư chợt rối loạn, Đường Noãn rút chiếc điện thoại ra khóa luôn máy, bỏ vào trong túi xách.
" Tiểu Nặc, cậu chấp nhận Diệp Tử Hàn rồi?"
Đường Noãn lên xuống, khẳng định trong nhà không có người mới dám mở lời.
Trương Tiểu Nặc sững người giây lát, mím môi gật đầu.
" Tớ muốn muốn thử một lần, cho ấy một cơ hội, cho chính bản thân tớ một hội. "
Đường Noãn ôm lấy , nỗi day dứt trong lòng cũng buông xuống phần nào.
" Nếu như không phải vì tớ thì mọi... Xin lỗi."
" Xin lỗi gì chứ, mấy năm nay cũng nhờ cậu chăm sóc tớ. Cũng nhờ cậu, bán hết trang sức để duy trì quán coffee, giữ lại kỉ niệm của tớ và ấy. "
Trái tim chợt nhói lên, tai nạn năm ấy chợt hiện lên trước mặt, máu không ngừng chảy xuống gương mặt , cả người đầy vết thương.
Cô biết Diệp Tử Hàn gặp tai nạn, cả người lặng đi, hốt hoảng, sợ hãi. Khi bác sĩ bảo đã bình an vô sự, trái tim mới bình yên trở lại.
Nhưng giây phút đó lại nghĩ, nếu như Thiên Ca cũng may mắn như , cũng cứu sống thì sẽ như thế nào?
Nếu như thế, có lẽ Diệp Tử Hàn là ai cũng không muốn biết, cũng không cần tiếp cận để quen, càng không trở thành Diệp phu nhân.
Định mệnh, không ai đoán trước, không ai biết .
Chiếc xe màu trắng Bugatti phóng nhanh trên con phố, Lăng Thiếu Phong chạy tới quán coffee không thấy người. Anh chạy qua căn hộ của Đường Noãn vẫn không có ai ở nhà.
Nhóc con, muốn trốn tôi? Đợi đủ cánh bay ra khỏi thành phố này rồi hẳn .
Chiếc điện thoại trong túi vang lên, Trương Tiểu Nặc?
" Chị dâu, em nghe đây. "
Đầu dây bên kia truyền đến tiếng nước chảy:" Hôm nay rất nhiều món, qua đây dùng cơm nhé?"
Lăng Thiếu Phong liếc chiếc đồng hồ trên tay, do dự nghĩ tới các món ăn thì không nhịn nuốt nước bọt.
" Được. "
Bạn thấy sao?