Người Chồng Tâm Tư – Chương 4

21

Trần Tinh Tinh im lặng hồi lâu.

Rồi bất ngờ ngẩng đầu lên:

“Chị không sợ tôi hết chuyện này cho… Tống Duệ sao?”

Tôi khẩy:

“Tùy .”

“Nhưng dù với ta, thì cũng chẳng thay đổi gì.”

“Tôi vẫn sẽ ly hôn.”

“Với gia thế và các mối quan hệ của tôi, khả năng cao là Tống Duệ sẽ chẳng nhận gì.”

“Thậm chí, ta có thể mất luôn công việc, còn bị cả ngành cấm cửa.”

“Từng nghe đến Tập đoàn Hứa Thị chưa? Là của nhà tôi đấy.”

Trần Tinh Tinh trừng mắt, vẻ mặt đầy kinh ngạc.

Tôi lấy một chiếc thẻ ngân hàng đặt lên bàn.

“Trong thẻ có năm vạn, coi như tiền đặt cọc cho việc tôi nhờ .”

“Nếu tốt, sau khi xong việc, tôi sẽ đưa thêm mười vạn nữa.”

Trần Tinh Tinh tôi đầy nghi hoặc.

“Tại sao? Chị không hận tôi sao?”

“Tôi không thấy cần thiết.” Tôi nhàn nhạt đáp.

“Thù có đầu, nợ có chủ, cho dù không có , thì cũng sẽ có Vương Tinh Tinh, Lý Tinh Tinh…”

“Hận nhiều người như , quá mệt mỏi. Chỉ cần tập trung vào một kẻ là đủ.”

Tôi chống tay vào bụng, đứng dậy.

“Chỉ cần nửa năm, đủ để ta hỏng mọi thứ, rồi cúi đầu nhục nhã quay về chịu hậu quả.”

Trần Tinh Tinh gật đầu:

“Tôi sẽ khiến chị hài lòng.”

Cô ta ngập ngừng, rồi hỏi tiếp:

“Đứa bé này… chị vẫn định sinh sao?”

“Tất nhiên.” Tôi nhướng mày.

“Nó ra đời là con của tôi, chẳng liên quan gì đến người khác.”

Nói xong, tôi không ngoảnh đầu lại, thẳng thừng rời đi.

22

Ngày Tống Duệ rời đi, tôi viện cớ bận việc nên không ra sân bay tiễn ta.

Anh ta chìm đắm trong viễn cảnh tươi đẹp về tương lai, hoàn toàn không nhận ra sự khác lạ của tôi.

Nghe chuyện xong, thân tôi lập tức bay từ nước ngoài về để ở bên tôi.

Mỗi ngày tôi chỉ ăn uống, vui chơi, an tâm dưỡng thai chờ đến ngày sinh.

Thời gian cứ thế trôi qua.

Thỉnh thoảng, Trần Tinh Tinh lại báo tin tức từ bên kia cho tôi.

Cuộc sống của Tống Duệ không hề suôn sẻ.

Vốn dĩ ta đã ngạo mạn, thêm vào đó lại mới nhậm chức nên muốn thể hiện uy quyền với các nhân viên cũ trong chi nhánh.

Nhưng ta không kiểm soát mức độ, cuối cùng đắc tội toàn bộ nhân sự chủ chốt trong công ty.

Trần Tinh Tinh thì ở trong tối đổ thêm dầu vào lửa.

Chưa đầy một tháng, nhân viên bán hàng giỏi nhất đã nghỉ việc.

Người đó còn mang theo hàng loạt khách hàng lớn, khiến doanh thu chi nhánh rơi xuống đáy.

Tại cuộc họp của tổng công ty, Tống Duệ bị mắng cho tơi tả.

Để cứu vãn thế, ta đích thân liên hệ khách hàng, muốn ký hợp đồng lớn để gỡ gạc lại.

Không ngờ lại bị người ta lừa một vố, khiến công ty lỗ mất cả trăm ngàn tệ.

Cũng chẳng lạ.

Lúc mới đến đó, ngày nào Tống Duệ cũng gọi điện về báo cáo hình cho tôi.

Bây giờ bận tối tăm mặt mũi, đến thời gian phiền tôi cũng chẳng có nữa.

Tôi rất hài lòng, vui vẻ gửi thêm cho Trần Tinh Tinh ba mươi ngàn tệ.

Dù sao thì, công ty ma lừa tiền Tống Duệ cũng là do ta tìm giúp tôi.

23

Tuần thứ 39 của thai kỳ, tôi suôn sẻ sinh con .

Bảo mẫu, hộ lý, chuyên gia dinh dưỡng—tất cả đều đã chuẩn bị sẵn sàng, tôi chỉ cần tập trung nghỉ ngơi phục hồi sức khỏe.

Khoảng một tháng sau.

Trần Tinh Tinh báo tin, Tống Duệ đã biển thủ công quỹ—một triệu tệ.

Mà tháng sau, tổng công ty sẽ cử người xuống kiểm toán sổ sách.

Sắp hết đường xoay sở rồi.

Tôi suýt nữa không nhịn mà đốt pháo ăn mừng.

Hôm sau, ngay sau khi Trần Tinh Tinh báo tin, Tống Duệ đã xuất hiện trước cửa nhà tôi.

Anh ta tiều tụy đến đáng sợ, quầng thâm dưới mắt nặng trĩu, tóc tai bù xù, ngay cả quần áo cũng bám đầy bụi bẩn.

“Vợ ơi…”

Vừa thấy tôi, Tống Duệ lập tức lao đến muốn ôm chặt lấy tôi, khi ánh mắt ta lướt qua bụng tôi thì khựng lại.

“Em… em sinh rồi?”

Tôi gật đầu: “Ừ, sắp hết tháng ở cữ rồi.”

“Xin lỗi.” Tống Duệ xoa trán, vẻ mặt đầy hối lỗi.

“Công việc bên đó quá bận, bận đến mức quên cả ngày dự sinh của em.”

“Vợ ơi, sai rồi, đừng giận nữa.”

Tôi ra vẻ như chẳng biết gì cả.

“Sao về rồi?”

Trong mắt Tống Duệ lóe lên một tia chán nản.

“Vợ à, chi nhánh gặp chút rắc rối, cần em giúp đỡ.”

“Đừng đứng mãi ngoài đó, vào nhà đi.” Tôi gật đầu, “Tiện thể, em cũng có chuyện muốn với .”

24

Tống Duệ rất giỏi bịa chuyện.

Anh ta rằng bản thân đã quản lý chi nhánh rất tốt, thậm chí còn sa thải một loạt nhân viên kém năng lực, chuyên ăn không ngồi rồi.

Nhưng đám nhân viên đó vì mang lòng thù hận nên đã cấu kết với một công ty lừa đảo để sửa đổi hợp đồng, khiến công ty tổn thất một triệu tệ.

Anh ta không phải loại người trốn tránh trách nhiệm, nên muốn bù lại số tiền đó.

“Vợ ơi, giúp đi.”

“Chờ lần này vượt qua khó khăn, sẽ xin kết thúc công tác sớm, về nhà ở bên cạnh em và con.”

“Tôi đã suy nghĩ kỹ rồi, không gì quan trọng hơn gia đình cả.”

“Trước đây ba từng có thể sắp xếp cho tôi vào công ty gia đình mà, đúng không?”

“Tôi đã lăn lộn bên ngoài vài năm, bây giờ đã có đủ kinh nghiệm và năng lực. Chắc chắn sẽ không ba thất vọng.”

Tôi giơ tay, cắt ngang lời ta.

“Tống Duệ, chúng ta ly hôn đi.”

Anh ta sững sờ.

Ly hôn?

Không thể nào! Chắc chắn là ta nghe nhầm!

“Vợ ơi, em ?”

Tôi đặt bài đăng và tin nhắn của ta ngay trước mặt.

Cả người Tống Duệ như bị sét đánh trúng.

“Không… không phải đâu, vợ ơi, em… em hiểu lầm rồi…”

Anh ta lắp bắp cả tay cũng bắt đầu run rẩy.

Tôi lạnh lùng ta biện hộ.

Biết không thể lừa tôi nữa, ta hoảng loạn thật sự.

“Vợ ơi, em tin đi!”

“Anh không có ý đó! Anh thật sự không có ý đó!”

“Anh chỉ là… chỉ là nhất thời hồ đồ, chỉ bừa thôi!”

“Anh em! Thật lòng em mà, vợ ơi!”

Tôi thấy có chút nhàm chán, liếc đồng hồ.

Không ổn rồi, sắp đến giờ tập yoga mất rồi.

Tôi phất tay, bảo vệ bước vào, ném cho ta một bản thỏa thuận ly hôn đã chuẩn bị sẵn.

“Nếu biết điều thì ký sớm đi.”

Sắc mặt Tống Duệ tái mét.

“Vợ ơi, tha thứ cho không?”

“Nghĩ đến con của chúng ta đi, con bé không thể không có bố đâu!”

Tôi bật lạnh lẽo:

“Anh nghĩ nhiều quá rồi, nó hoàn toàn có thể không có bố.”

Nói xong, tôi xoay người bước lên lầu.

Tống Duệ bị bảo vệ lôi ra khỏi nhà.

Dù cách xa mấy chục mét, tôi vẫn nghe thấy tiếng ta gào thét thảm thiết.

25

Nhưng Tống Duệ không chịu rời đi.

Anh ta quỳ ngay trước cửa, không ngừng cầu xin tôi tha thứ, rằng ta đã biết lỗi.

Tôi nghe mà phiền chết đi , bảo người giúp việc hắt nguyên một chậu nước rửa chân lên đầu ta.

Thế mà ta vẫn lì lợm không đi.

Tôi xem như không thấy, cứ để ta quỳ ở đó suốt ba ngày.

Anh ta đúng là có ý chí, ba ngày không ăn không uống, gầy rộc cả người.

Đến ngày thứ ba, khi ta sắp kiệt sức ngất đi, tôi mới chịu ra mặt.

“Đừng diễn mấy trò khổ nhục kế này nữa.”

“Nếu hiểu tôi đủ rõ, thì phải biết tôi là người có thù tất báo.”

“Và tuyệt đối không quay đầu.”

Toàn bộ khí thế của Tống Duệ sụp đổ hoàn toàn.

“Nếu ngoan ngoãn ký tên, tôi sẽ chia cho một nửa tài sản chung của vợ chồng.”

“Còn tài sản riêng trước hôn nhân của tôi, đương nhiên đừng mong vào.”

Tống Duệ là một kẻ học bá.

Chỉ cần tính nhẩm là biết nửa số tài sản chung cũng đủ để ta lấp lỗ hổng công quỹ.

Nếu còn chần chừ, chắc chắn sẽ không kịp nữa.

Anh ta cúi gằm mặt, im lặng rất lâu.

Lâu đến mức tôi bắt đầu mất kiên nhẫn, định quay người bỏ đi thì ta cuối cùng cũng lên tiếng:

“Được, tôi ký.”

26

Chiều hôm đó, tôi chính thức nhận giấy chứng nhận ly hôn.

Trước đó tôi đã nhờ luật sư phân chia tài sản xong xuôi, vì phần thuộc về Tống Duệ ta cũng nhận dễ dàng.

Tống Duệ vội vã quay lại chi nhánh.

Trước khi đi, ta đến tìm tôi, muốn gặp con .

Tôi mỉa:

“Đồ lỗ vốn thì có gì mà xem?”

Sắc mặt Tống Duệ trở nên khó coi, do dự một lúc lâu rồi chỉ :

“Vợ à, chưa từng ngoại .”

“Em yên tâm, sẽ không dễ dàng từ bỏ đâu.”

“Chờ bên kia ổn định, sẽ quay lại xin lỗi em.”

Tôi bảo quản gia đóng cửa lại.

Trong lòng nghĩ, e là chẳng còn cơ hội quay về đâu.

Tôi cầm điện thoại, nhắn tin cho Trần Tinh Tinh.

【Được rồi, bắt đầu đi.】

Vậy là ngay trong đêm đó, một lá đơn tố giác Tống Duệ biển thủ công quỹ đã gửi thẳng đến hòm thư của ban lãnh đạo công ty.

27

Tống Duệ vốn nghĩ rằng chỉ cần kịp bù vào lỗ hổng tài chính trước khi kiểm toán đến thì có thể thoát nạn.

Nhưng ngay khi vừa xuống máy bay, ta đã bị cảnh sát đợi sẵn ở sân bay bắt giữ.

Vì số tiền liên quan quá lớn, dù có trả lại một triệu, ta vẫn phải đối mặt với năm năm tù giam.

Đầu tiên, cho ta hy vọng.

Sau đó, đẩy ta vào tuyệt vọng.

Trùng hợp nhỉ?

28

Sau khi hồi phục sức khỏe, tôi một giám đốc điều hành chuyên nghiệp, bắt đầu học cách quản lý công ty.

Ba mẹ tôi sớm bước vào tuổi nghỉ hưu, có thời gian rảnh là lại đi du lịch khắp nơi.

Con tôi cũng lớn lên khỏe mạnh và vui vẻ.

Tôi vẫn đương, không còn bước vào hôn nhân nữa.

Từ trai trẻ ngoan ngoãn, đàn ông trưởng thành, đến kiểu mạnh mẽ gai góc, tôi đều thử qua.

Dần dần, tôi nhận ra—

Chỉ cần có tiền, thứ dễ tìm nhất trên đời chính là đàn ông.

29

Bốn năm sau, con tôi đã vào mẫu giáo.

Một buổi tối nọ, tôi phát hiện trong thùng rác trong phòng con có một chiếc nhẫn đồ chơi.

“Hôm nay giáo cho tụi con chơi trò nhập vai.”

“Có một trai cầm nhẫn, muốn con đóng vai vợ cậu ấy, con từ chối.”

“Thế mà cậu ấy lại lén nhét nhẫn vào cặp con. Con về nhà thấy nên vứt luôn đi.”

Tôi bật hỏi:

“Vậy sao con lại từ chối?”

“Con muốn đóng vai luật sư, bác sĩ, hoặc trở thành nữ doanh nhân giống mẹ.”

“Chứ không phải vợ của ai đó, rồi bị nhốt trong cái lồng gia đình bé tí xíu.”

“Dùng một chiếc nhẫn để ràng buộc con ư? Không đời nào.”

Nói rồi, con bé mở sách ra, bắt đầu đọc bài thơ tôi vẫn thường dạy.

“Chàng trai kia chân thành, mang vải đổi tơ lụa.”

“Nhưng chẳng phải chỉ vì giao dịch, mà còn vì lợi dụng ta.”

“Đàn ông chìm đắm vẫn có thể quay đầu.”

“Nhưng đàn bà si , sẽ chẳng còn lối thoát.”

End

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...