Người Chồng Nơi Hải [...] – Chương 8

Nỗi bất an trong lòng Tạ Thâm lại dâng cao. Một thoáng, có linh cảm kỳ lạ — lần chia tay này, có lẽ cả đời sẽ chẳng gặp lại nữa.

Nhưng sao có thể? Cha mẹ ở Bắc Kinh, từ nhỏ vẫn sẽ gả cho .

Cô vĩnh viễn sẽ không rời xa .

Nghĩ thế, lại ôm chặt , cố dập tắt lo sợ:
“Thi Ý, chờ tôi về đón em.”

Lần này, không tránh.

Dựa vào vai , trong đầu chợt hiện về bao lần ôm nhau từ thuở nhỏ: vui vẻ, buồn tủi, rung , thất vọng…

Ngày xưa, họ thật sự đã từng rất tốt, rất tốt.

Ánh mắt ngân ngấn nuối tiếc, Lưu Thi Ý khẽ nhắm mắt, coi cái ôm này như một lời vĩnh biệt, dịu dàng đáp:
“Tạ Thâm, tạm biệt.”

Nghe thấy trả lời, mới yên lòng, rời đi, từng bước từng ngoái lại.

Nhìn chiếc xe chở đi xa, Lưu Thi Ý mới khoác túi nhỏ, xoay người bước về phía ánh mặt trời buổi sớm.

Cô và , một nam một bắc, từ nay chẳng bao giờ giao nhau nữa.

Tạ Thâm, chúng ta vĩnh viễn không gặp lại.

Lưu Thi Ý ngồi lên chuyến tàu hướng Nam. Ròng rã một ngày một đêm mới đến ga, chân tê cứng như không còn cảm giác.

Còn chưa kịp nghỉ ngơi, lại lên thuyền ra đảo.

Tuy không phải lênh đênh cả ngày đêm, 4 tiếng đồng hồ trên tàu hàng cũng đủ khiến nôn nao đến cạn mật xanh.

Cuối cùng, khi nghe thấy thông báo sắp cập bến, gắng gượng lê ra boong, mắt hoa lên.

Từ xa, đã thấy trên bờ đông nghịt người, chen chúc vẫy tay về phía tàu.

Cô mở to mắt, vẫn chẳng rõ mặt ai, đành quay lại khoang thu dọn hành lý.

Cô nhớ trong thư, Mã Tú Cảnh từng viết: hòn đảo này tên Hồng Sơn.

Hồng Sơn ở xa đất liền, nhiều quân nhân đặt chân là ở cả đời, cũng coi như lập nghiệp nơi đây.

Lưu Thi Ý từ đất liền, đây là lần đầu không chỉ đặt chân ra đảo, mà còn lần đầu thấy biển.

Nhưng phản ứng say sóng khủng khiếp khiến chẳng còn tâm trạng nào để ngắm .

Suốt quãng đường, chỉ nằm và nôn, bốn tiếng như một cực hình.

Khi tàu sắp cập bến, rửa mặt, chỉnh lại tinh thần, chuẩn bị chào đón số phận chưa biết của mình.

Thật ra, trước khi lên tàu, trong lòng từng thoáng do dự. Nhưng chỉ trong một giây.

Cô đã đồng ý với trưởng thôn, thì không có lý do gì hối hận.

Hơn nữa, qua thư từ, cũng mơ hồ cảm nhận về Mã Tú Cảnh.

Người ta bảo chữ viết thể hiện con người. Nét bút mạnh mẽ, phóng khoáng như thế, chắc hẳn chủ nhân cũng là người chính trực.

Nếu sau này hai người thực sự không hợp, có thể bù đắp một chút, đường ai nấy đi. Lúc ấy, lại trở về Bắc Kinh, về nhà của mình.

Nghĩ thông suốt rồi, tinh thần của Lưu Thi Ý cũng thoải mái hơn nhiều.

Người phụ nữ cùng khoang thấy Lưu Thi Ý bước vào, liền bắt chuyện:
“Ôi chao, em , vừa nghe sắp cập bến là mặt mày hồng hào hẳn, chắc là nhớ chồng rồi phải không?”

Lưu Thi Ý mới mười bảy đã xuống nông thôn, tuy từ nhỏ quan hệ với Tạ Thâm rất thân thiết vẫn giữ chừng mực. Giờ ba năm đã trôi qua, cũng chỉ vừa tròn hai mươi. Nghe câu lộ liễu kia, lập tức gương mặt đỏ bừng như tờ giấy đỏ.

Người phụ nữ kia tầm hơn ba mươi lăm, ngay từ khi mới lên thuyền đã tự nhiên bắt chuyện, còn bảo Lưu Thi Ý gọi mình là chị Phương. Cô vốn không tiện tỏ thái độ lạnh lùng, huống chi chuyến tàu này chỉ có một điểm đến, đa phần đều là dân trên đảo hoặc thân nhân quân nhân đi thăm.

Chỉ bốn tiếng đồng hồ, nôn đến trời đất quay cuồng, toàn là nhờ chị Phương vừa vỗ lưng vừa đưa nước mà đỡ hơn. Ngoài cái tật nhanh miệng, nhiều lời, thì người này thật sự rất tốt, Lưu Thi Ý dần cũng buông lỏng cảnh giác.

Cô ngượng ngùng lườm nhẹ:
“Chị Phương! Em đã là còn chưa gặp ấy cơ mà!”

Trần Phương nghe tiếng chị Phương ngọt ngào kia, trong lòng mềm nhũn, thầm nghĩ: Không biết cậu lính nào mà phúc lớn như , có thể cưới xinh đẹp này.

“Được , đợi xuống tàu tôi nhất định phải hỏi ông Lạc nhà tôi xem cái người là ai nhỉ? Mã… gì ấy?”

Lưu Thi Ý bất lực:
“Mã Tú Cảnh.”

“À đúng rồi, Mã Tú Cảnh!”

Tiếng còi tàu “ù ù” vang lên, trong lúc trò chuyện, con tàu đã từ từ cập bến.

Lưu Thi Ý cùng Trần Phương xách hành lý đi ra ngoài.

“Chị lần này là đi thăm chồng à?”

“Không, tôi nghỉ việc hẳn rồi, chuyển ra đảo sống. Chúng tôi cũng không thể cứ mãi xa cách hai nơi.”

Lưu Thi Ý gật đầu hiểu ý, dáng vẻ chị ấy, thuận miệng hỏi:
“Thế còn con cái? Ở lại thành phố hay mang ra đảo luôn?”

Sắc mặt Trần Phương khẽ biến, lắc đầu, cúi xuống:
“Chúng tôi vẫn chưa có con.”

Lưu Thi Ý sững lại, vội áy náy:
“Xin lỗi chị Phương, em không biết…”

Trần Phương mỉm , có chút chua xót:
“Thời nay, hai mươi hai mà chưa kết hôn đã bị coi là muộn, tôi ba mươi lăm rồi mà chưa có con, em hiểu lầm cũng phải thôi, không trách em.”

Lưu Thi Ý ngại ngùng, không dám hỏi thêm, lặng lẽ đi theo chị xuống tàu.

Trên bến, người đông nghịt, ai cũng tới đón thân nhân.

Còn có một hàng hải quân mặc đồng phục trắng xanh đứng thẳng tắp, trông rất nổi bật.

Gió biển lồng lộng, gần tháng mười một, vẫn còn lạnh.

Lưu Thi Ý co người, hít hít chiếc mũi đỏ au vì gió biển.

Phía trước, Trần Phương đã ngồi lên chiếc xe quân màu xanh, còn có lính mặc quân phục lái xe riêng cho.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...