Lưu Thi Ý tưởng chỉ đang an ủi mình.
Mãi sau này mới biết, đó là quyết tâm vững chắc đã hạ xuống.
Về Hồng Sơn đảo không lâu, Lưu Thi Ý nghe tin Mã Tú Cảnh đã nộp đơn xin điều chuyển công tác.
Vốn dĩ với kinh nghiệm và chức vụ của , đợi lão La nghỉ hưu, người kế nhiệm Tư lệnh quân khu chắc chắn là .
Thế mặc kệ lãnh đạo khuyên bảo thế nào, Mã Tú Cảnh cũng nhất quyết xin điều về Bắc Kinh.
Đợi đến khi Lưu Thi Ý hay tin, thì quyết định điều đã ban hành.
Cô đau lòng hỏi :
“Chỉ vì muốn gần em mà rời khỏi quê hương, có đáng không? Anh phải biết, đến Bắc Kinh thì muốn leo lên vị trí tư lệnh, rất khó.”
Mã Tú Cảnh ôm chặt lấy , giọng kiên định:
“Đáng. Anh đã rồi, sẽ cho em hạnh phúc.”
Nước mắt Lưu Thi Ý tuôn trào, liền hôn đi từng giọt, cẩn thận từng chút như đang hôn trân bảo cõi đời.
Ánh trăng bạc dịu dàng, lặng lẽ trải khắp gian phòng.
…
Trước khi đi, chị Phương sinh con.
Chính Lưu Thi Ý là người đỡ đẻ.
Lần này, không bỏ lỡ, không hối tiếc.
Mẹ tròn con vuông.
Trần Phương nắm tay đầy lưu luyến:
“Không biết lần này đi, phải bao lâu mới gặp lại .”
Chị Hoa cũng rưng rưng thở dài:
“Đúng , Bắc Kinh xa quá…”
Lưu Thi Ý hứa:
“Em và Tú Cảnh sẽ quay về thăm mọi người.”
Thế , lời hứa ấy rồi cũng thất hẹn.
Vừa dọn về Bắc Kinh, phát hiện mình đã mang thai.
Lời hẹn mỗi năm trở về Hồng Sơn đảo một lần, ngay năm đầu tiên đã thất bại.
Một năm sau, bé chào đời, chưa đặt tên lớn, chỉ gọi nhũ danh là Dao Dao.
Hai năm sau.
Lưu Thi Ý đã ngồi khám bệnh tại bệnh viện ở Bắc Kinh, thường ngày Dao Dao do mẹ chăm sóc.
Mã Tú Cảnh từ hải quân chuyển sang lục quân, nay đã thăng ba cấp liên tiếp.
Bận rộn đến mức chân không chạm đất, mà ngày nào cũng đúng giờ về nhà chăm con.
Một hôm, Lưu Thi Ý vừa về nhà, rửa tay xong bế lấy Dao Dao từ tay chồng, thì nghe bên nhà hàng xóm vang lên tiếng ồn ào.
“Có người mới chuyển đến sao?”
Mã Tú Cảnh , ra hiệu cho đi xem:
“Em ra xem là ai đi.”
Lưu Thi Ý chưa hiểu, bước ra cửa, thấy chị Phương và chị Hoa, nước mắt lập tức trào ra.
“Em không về, nên bọn chị phải tự tìm tới đây thôi!”
…
Thời gian trôi, lại thêm một năm nữa.
Đêm giao thừa, Lưu Thi Ý ngắm pháo hoa ngoài cửa sổ, lòng ngập tràn mãn nguyện và hạnh phúc.
Người thân bè ở ngay bên cạnh.
Người thương ở ngay bên mình.
Con trai La Châu của chị Phương đã sáu tuổi, suốt ngày quấn lấy Dao Dao, đến Tết cũng không chịu về nhà. Bất đắc dĩ, chị Phương đành đưa cả nhà qua đây “quấy rầy”, cùng nhau ăn Tết.
Thấy Dao Dao bĩu môi, trừng mắt với La Châu, Lưu Thi Ý nghiêm mặt nhắc nhở:
“Dao Dao, không vô lễ!”
Nào ngờ La Châu lập tức chắn trước mặt, bảo vệ Dao Dao:
“Dao Dao ngoan nhất rồi! Cô đừng mắng con bé!”
Lưu Thi Ý dở khóc dở .
Cơm nước xong, Lưu Thi Ý tựa vào lòng Mã Tú Cảnh, ngắm lũ nhỏ nô , trong lòng dâng lên một niềm cảm thán.
Thật tốt biết bao.
Như đoán suy nghĩ của , Mã Tú Cảnh nhẹ giọng tiếp lời:
“Anh cũng thấy . Sau này chúng ta sẽ mãi mãi hạnh phúc như thế này.”
Lưu Thi Ý mỉm , khẽ gật đầu.
Ừ, một đời trọn vẹn hạnh phúc.
【Toàn văn hoàn】
Bạn thấy sao?