Người Chồng Nơi Hải [...] – Chương 17

Ngôi nhà sát vách ở tạm thời không có ai, cách đó hai nhà là vợ chồng chị Kim Hoa, chồng chị tham mưu trong Bộ Tư lệnh, vợ chồng cũng xem như hòa thuận.

Chị Kim Hoa vốn tính thẳng thắn, tốt bụng, sợ Lưu Thi Ý buồn chán nên thường qua trò chuyện, dạy nấu ăn, khâu vá. Nhờ thế, hai người trở nên thân thiết nhất.

Một lần cùng nhau đi mua muối ở hợp tác xã, lại nghe thấy lời bàn tán:

“Tôi tận mắt thấy rồi nhé, đồng hồ Thượng Hải, đồng hồ Kim Bôi, radio Hồng Tinh, máy khâu hiệu Gấu Trúc, còn quý nhất là chiếc xe đạp hiệu Phượng Hoàng!”

“Tôi hôm kia còn thấy đoàn trưởng Mã dìu Lưu Thi Ý tập đi xe đạp nữa kìa, tứ muốn chết!”

Có người ngưỡng mộ, thì cũng có kẻ ghen ghét.

“Đảo có tí xíu, còn bày đặt xe đạp, đúng là khoe khoang đáng ghét!”

Nghe đến đó, chị Kim Hoa vốn thẳng tính liền nổi giận, lại thêm bản tính bênh vực người thân, lập tức kéo kẻ kia ra mà mắng:

“Người ta có tiền thì khoe, tôi thấy là chồng chị chẳng có bản lĩnh gì nên chị mới ghen tức ở đây, khiến người khác chán ghét thì có!”

“Chị giỏi thì cũng mua xe đạp mà khoe đi, ở đó mà chua chát!”

Thế là lại một trận ầm ĩ.

Lưu Thi Ý vội vàng kéo chị đi.

Từ đó về sau, cách mạng giữa hai người lại càng thêm khăng khít.

Mỗi lần Mã Tú Cảnh về nhà, hai trong ba lần đều có thể thấy bóng dáng chị Kim Hoa.

……

Lại một buổi sáng sớm, Mã Tú Cảnh đưa Lưu Thi Ý đi vệ sinh trở về.

Trên đường, bỗng dưng buột miệng một câu chẳng đầu chẳng cuối:
“Sau này sẽ không để em phải ấm ức như thế nữa.”

Lưu Thi Ý nghe mà đầy dấu chấm hỏi.

Về đến nhà, Mã Tú Cảnh lại đột nhiên đảo mắt khắp sân.

Thấy chằm chằm vào một mảnh đất vừa nhú mầm, Lưu Thi Ý không khỏi tự hào:
“Em trồng đó, thế nào?”

Mã Tú Cảnh khen ngợi :
“Giỏi lắm!”

Cuộc sống của hai người cũng dần dần có nếp.

Buổi sáng Mã Tú Cảnh tập thể dục về sẽ mang bữa sáng cho , sau đó đưa ra đầu làng đi vệ sinh, rồi lại quay về đơn vị.

Buổi trưa và buổi tối thì do Lưu Thi Ý nấu cơm.

Rảnh rỗi chẳng có việc gì, nấu ăn lại thành thú vui duy nhất để thời gian.

Chị Kim Hoa vừa đan len vừa :
“Tuy giờ chính sách không còn quân thê sẽ phân công việc, mà em xem, ai đi theo chồng mà chẳng kiếm chút lợi. Như cái chị Phùng cán sự kia, cũng theo chồng đến đây, giờ chẳng phải cũng cán sự đó sao.”

“Chị thì là người nhà quê, không có bản lĩnh, trước kia còn theo chồng đi đánh cá kiếm công điểm, giờ thì chỉ ở nhà nuôi con, nấu cơm thôi, không thì chị cũng đi kiếm một công việc rồi.”

Lưu Thi Ý gật đầu, nghe chị Kim Hoa tiếp:
“Ngày trước em chẳng phải ở trạm y tế thôn Thắng Lợi sao? Em với chồng em một tiếng, bảo ấy tìm cho em công việc nào đó.”

Lưu Thi Ý chỉ đáp một tiếng, trong lòng lại không định với Mã Tú Cảnh.

Vốn dĩ đã đối xử với rất tốt, nếu còn nhờ xin việc, thì ân này biết bao giờ mới trả hết .

Chị Kim Hoa còn định thêm gì đó thì ngoài cửa vang lên tiếng , hai người cùng ló đầu ra.

Sáng sớm thế này, ai lại đến?

Chỉ thấy một nhóm công nhân vác gạch đi vào.

Lưu Thi Ý còn chưa kịp hỏi cho rõ, đã thấy Mã Tú Cảnh trong bộ quân phục trắng bước theo sau.

“Em và chị Kim Hoa vào trong nhà đi, lát nữa khởi công bụi nhiều, đừng để sặc.”

“Xây cái gì thế?”

Mã Tú Cảnh nghiêm túc:
“Nhà vệ sinh.”

Xây nhà vệ sinh gì?

Lưu Thi Ý còn chưa kịp phản ứng, chị Kim Hoa đã “ôi chao, ôi chao” đến không khép miệng , kéo vào nhà.

“Chồng em đúng là thương em thật, xây cả nhà vệ sinh trong sân, thế này thì tốt quá rồi! Sau này mà buồn tiểu thì cũng chẳng cần chạy ra tận đầu làng nữa.”

“Ban đêm mà phải mò ra ngoài thì đúng là khổ lắm, sau này trời lạnh càng khó đi. Đúng là chồng em tâm lý. Còn chồng chị, đừng nghĩ ra, dù chị có thẳng bảo xây một cái, ông ta cũng giả điếc cho qua!”

Chị Kim Hoa với vẻ căm phẫn, tiện tay thu luôn cả áo len:
“Thiệt cho chị còn đang đan áo len cho ổng, cái tay áo còn chưa xong, thôi bỏ trống luôn, mặc tạm cũng !”

Lưu Thi Ý nghe , khuyên cũng không phải, không khuyên cũng không xong, chỉ đành bật .

Đến trưa, cái nhà vệ sinh đã xây xong.

Mã Tú Cảnh còn cố chọn chỗ né qua mảnh đất mà Lưu Thi Ý trồng rau, xây nhà vệ sinh sát vào góc tường.

……

Chuyện này chẳng ngoài dự đoán, có thêm cái miệng lanh lợi của chị Kim Hoa, chỉ trong nháy mắt cả đảo Hồng Sơn đều biết.

Chớp mắt đã là cuối tháng Mười Một.

Trên đảo hiếm khi lại rơi những bông tuyết lất phất.

Báo hiệu mùa đông ngày càng sâu.

Luống rau nhỏ của Lưu Thi Ý cũng đã nhú mầm, vì trời lạnh, mấy hôm mới ra xem một lần, vẫn chỉ là mầm non.

Mã Tú Cảnh đặc biệt tranh thủ buổi tối, dựng cho một mái che bằng nilon trắng.

“Anh cũng biết cái này à?”

Lưu Thi Ý vừa cầm đèn pin soi sáng, vừa việc.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...