Ngay khi một người đàn ông khác bế vào lòng, ấy dần tỉnh lại.
Người đàn ông kia hoảng hốt gọi tên, lúc đó Mã Tú Cảnh mới biết, có một cái tên đẹp đến : Thi Ý, Lưu Thi Ý.
Ban đầu, cứ ngỡ họ là vợ chồng, nên chôn chặt rung ấy trong lòng.
Nhưng về sau, trong thư cha gửi, thỉnh thoảng nhắc chuyện trong làng, vô đến việc nửa năm trước Hứa Doanh xuất hiện rồi Tạ Thâm bội bạc.
Tâm tư lại trỗi dậy.
Anh nhờ cha gửi gắm tâm ý của mình đến Lưu Thi Ý.
Cũng qua từng lá thư, dần biết hết mọi chuyện về .
Cho đến khi hoàn toàn bị người đàn ông tên Tạ Thâm tổn thương, quyết định rời đi, và rồi — cho đến bây giờ.
Người đã đến, thì sẽ từ từ khiến Thi Ý tin tưởng và chấp nhận mình.
Anh sẽ để biết, so với gã “thanh mai trúc mã” Tạ Thâm, càng xứng đáng để trao gửi.
Đêm dần buông.
Nghe thấy tiếng hít thở dần ổn định, Mã Tú Cảnh khẽ vén rèm lên một góc, trong đôi mắt đen nhánh toàn là gương mặt trắng trẻo xinh đẹp của Lưu Thi Ý.
Không còn là cái thoáng qua trong mơ nữa, Mã Tú Cảnh thở phào, trên môi lộ ra một nụ mãn nguyện.
Khi Lưu Thi Ý tỉnh dậy, giường của Mã Tú Cảnh đã dọn gọn gàng.
Cô mím môi, ra ngoài trời đã sáng rõ, mặt trời lên cao, còn tưởng mình ngủ quên.
Lưu Thi Ý có chút lo lắng, sợ rằng vừa mới đến đã khiến người ta nghĩ mình tham ăn lười .
Lúc đang ngượng ngùng gấp chăn, thì lại thấy chiếc đồng hồ mà Mã Tú Cảnh để trên bàn. Cô cầm lên , mới có bốn giờ năm mươi.
Hóa ra ở hòn đảo này, trời tối sớm mà sáng cũng sớm.
Đang luống cuống thì Mã Tú Cảnh đã xách hai hộp cơm quay lại.
“Không biết em thích ăn gì nên lấy mỗi thứ một ít. Trên đảo không bằng ở ngoài, điều kiện không tốt lắm, em nếm thử xem có hợp không.”
Anh đặt hộp cơm lên bàn, rồi lại đi vào bếp mang ấm nước nóng ra.
“Nước nóng nấu xong rồi, em đi rửa mặt trước đi.”
Lưu Thi Ý khẽ gật đầu, trong lòng thoáng dâng lên một tia ấm áp.
Rửa mặt xong, ngồi xuống bàn, Mã Tú Cảnh mở hộp cơm.
Một hộp là cháo kê, trong đó lấm tấm vài hạt hải sản, thơm đến mức khiến người ta thèm. Hộp kia có bánh bao bột mì trắng, bánh kê, cùng một đống rau cải thảo, khoai tây, củ cải nấu chung.
So với đồ ăn ở thôn Thắng Lợi thì ngon hơn nhiều.
Lưu Thi Ý không khỏi sang Mã Tú Cảnh, thấy từ bếp mang bát đũa ra cho .
Trong lòng thầm nghĩ, người đàn ông này ngoài mặt vô tâm thực chất lại rất tỉ mỉ.
Biết dậy sớm thấy trời sáng thì sẽ muốn xem giờ, nên cố ý tháo đồng hồ đặt trên bàn.
Nói là không biết thích ăn gì, thật ra lại mang toàn đồ ngon về.
Cô đâu có ngốc, đảo gần biển, rau cải với khoai tây đều phải từ ngoài đưa vào, huống hồ còn có cả bánh bao bột mì trắng.
Biết sợ lạnh, trước khi đi lấy cơm còn đun sẵn nước nóng, để khi về thì nước vừa kịp sôi cho rửa mặt.
Lưu Thi Ý cầm bánh bao đưa cho , Mã Tú Cảnh hơi ngẩn ra, rồi lắc đầu: “Em ăn đi, ở căng-tin ăn rồi.”
Cô chằm chằm vào mắt , cũng không ra thật giả, cuối cùng không ăn bánh bao mà chỉ lấy bánh kê ăn cùng món hầm.
“Em ăn một cái là đủ rồi. Anh là lính, thể lực tiêu hao nhiều, lát nữa giữ lại mà ăn.”
Mã Tú Cảnh lại ngẩn ra, chỉ thấy Lưu Thi Ý trước mắt dịu dàng đến mức khiến người ta lòng. Ánh nắng sớm phủ lên thân hình , như dát một tầng ánh vàng.
Trái tim khẽ rung .
Trong lòng dâng lên sự ấm áp, bất giác gật đầu, : “Được, nghe em.”
Ăn xong, Lưu Thi Ý đi quanh sân một vòng vẫn không thấy nhà vệ sinh, lúc này mới phát hiện hôm qua khi đến đã đi quanh trong nhà mà chưa từng thấy.
Khi quay lại, Mã Tú Cảnh đã rửa sạch hộp cơm.
Lưu Thi Ý có chút ngượng ngùng, không thể không đỏ mặt hỏi:
“Ờ… em muốn hỏi… nhà vệ sinh ở đâu ?”
Nghe xong, Mã Tú Cảnh vội lau tay bước ra.
Một sơ suất lớn, đã quên mất chuyện này.
Anh âm thầm tính toán trong lòng.
“Khu nhà ở chỉ có một cái nhà vệ sinh, cả cư dân lẫn gia đình đều dùng chung, nên tạm thời em phải chịu thiệt một chút. Đi, đưa em đi.”
Lưu Thi Ý lắc đầu, đi theo sau .
Thiệt thòi gì chứ, đúng là nghĩ nhiều. Cô cũng đâu phải tiểu thư yếu đuối, dù sao cũng đã xuống nông thôn ba năm.
Nghe lứa trí thức trẻ đầu tiên xuống thôn Thắng Lợi thậm chí còn không có nhà vệ sinh, dân làng đều đi ngoài đồng.
Sau này mới cải cách, đến lượt xuống nông thôn, vẫn còn nhiều người lớn tuổi chưa quen dùng nhà vệ sinh, sáng sớm đều tập trung ở đầu thôn.
Dù đã chuẩn bị tâm lý, Lưu Thi Ý vẫn bị hàng dài xếp hàng cho ngạc nhiên.
“Chào trung đoàn trưởng Mã.”
“Trung đoàn trưởng Mã khỏe.”
Trên đường, ai cũng chào họ. Mã Tú Cảnh chỉ lạnh lùng đáp lại, vẻ mặt nghiêm túc. Lưu Thi Ý bộ dạng lúc này, so với khi ở nhà thì khác hẳn, bất giác nhớ đến dáng vẻ ngây ngô khi .
Cô suýt bật , cố nén lại.
Nghĩ kỹ thì cũng đúng, là trung đoàn trưởng, nếu năng quá hiền hòa thì sao khiến cấp dưới nể phục.
Bạn thấy sao?