Người đàn ông vốn không bao giờ uống rượu, nay lại uống rất nhiều, gương mặt bắt đầu ửng đỏ.
Vương Tuấn Sinh thì ngược lại, vô cùng vui vẻ, liên tục mời rượu Cố Tiêu Nhiên, hết chai này đến chai khác.
Sau vài vòng rượu và thức ăn, Vương Tuấn Sinh có vẻ đã ngà ngà say.
Gã ta đặt chai rượu xuống, khoác vai Cố Tiêu Nhiên.
“Tiêu Nhiên à, đúng là một người tốt, cũng quá nghiêm túc đấy. Chuyện của tôi, và Oánh Oánh đều biết cả rồi. Tôi cũng không giấu nữa. Để tôi kể cho nghe, hôm đó tôi qua đêm với một phụ nữ mang thai, thật sự rất tuyệt! Người phụ nữ đó gợi cảm vô cùng, đặc biệt là nốt ruồi đỏ ở thắt lưng, đẹp đến mức khó tin!”
Cố Tiêu Nhiên lập tức đứng bật dậy, ánh mắt sắc bén như dao: “Anh vừa gì? Nốt ruồi đỏ ở thắt lưng? Nói rõ hơn cho tôi nghe!”
6
“Tiêu Nhiên à, kích như gì? Nào nào, yên tâm đi, Oánh Oánh biết hết cả rồi, ấy đồng ý mà. Ngồi xuống đây, để tôi kể cho nghe tôi đã chinh phục ta như thế nào.”
Vương Tuấn Sinh kéo Cố Tiêu Nhiên đang hoảng hốt ngồi xuống.
“Anh còn nhớ hôm đó tôi đến nhà cậu đón Oánh Oánh không? Ngay dưới tầng nhà , tầm một, hai giờ sáng gì đó. Một mặc đồ ngủ bước ra. Anh xem, giờ đó mà mặc mỏng manh như , không phải rõ ràng muốn tôi sao?”
Vừa , Vương Tuấn Sinh vừa tặc lưỡi đầy đắc ý.
Cố Tiêu Nhiên siết chặt nắm , mặt trắng bệch, toàn thân run rẩy.
Anh ta chộp lấy chai rượu, đập mạnh vào đầu Vương Tuấn Sinh.
“Rầm!” Một tiếng lớn vang lên, cả Lý Oánh Oánh và Vương Tuấn Sinh đều sững sờ.
“Cố Tiêu Nhiên, cái gì ?”
Lý Oánh Oánh phản ứng đầu tiên, lập tức đẩy Cố Tiêu Nhiên ngã xuống đất.
Cố Tiêu Nhiên, đây chính là người mà cố sức để bảo vệ sao?
Thậm chí không ngại hy sinh vợ con của mình để bảo vệ?
Nhưng hình như người ta chẳng coi trọng điều đó đâu.
Vương Tuấn Sinh ngẩn ra một lúc, sau đó cũng tỉnh lại.
“Tiêu Nhiên à, tôi sai cái gì sao? Anh rõ ràng xem. Anh định gì đây? Nể đã cứu tôi hai lần, tôi không tính toán, hôm nay, phải cho tôi một lời giải thích.”
Cố Tiêu Nhiên đứng dậy từ dưới đất. Khi bị Lý Oánh Oánh đẩy ngã, tay ta đâm vào những mảnh vỡ thủy tinh. Bàn tay vốn thanh tú giờ đây đã nhuốm đầy máu.
Anh ta rút điện thoại ra, tìm một tấm ảnh của tôi, rồi giơ ra trước mặt Vương Tuấn Sinh.
Bàn tay cầm điện thoại của Cố Tiêu Nhiên run rẩy không ngừng.
Không rõ là vì lo lắng cho tôi hay vì cơn đau từ vết thương.
Tôi nhạt tự giễu. Làm sao ta lại lo cho tôi chứ?
Từ đầu đến cuối, tôi chẳng qua chỉ là một người thừa thãi mà thôi.
“Có phải ấy không?” Giọng của Cố Tiêu Nhiên gần như nghẹn ngào.
“Đúng rồi, đúng rồi, chính là ta! Để tôi kể cho nghe...”
Chưa kịp hết câu, Vương Tuấn Sinh đã bị Cố Tiêu Nhiên một cú vào mặt.
“Cố Tiêu Nhiên! Anh bị điên à? Thế nào, ta là mẹ chắc?”
Vương Tuấn Sinh vốn đã đầy bực tức sau khi bị đập chai rượu, giờ lại ăn thêm một cú , cơn giận bùng lên không kiểm soát .
“Tôi cho biết, Cố Tiêu Nhiên, nếu không phải vì từng cứu tôi, thì tôi đã đánh gãy chân rồi!”
Gân xanh trên trán Cố Tiêu Nhiên nổi lên, nắm tay siết chặt, mặt đen như mực sắp nhỏ giọt.
“Cố Tiêu Nhiên, bị sao ? Tại sao lại đánh chồng em?” Lý Oánh Oánh hét lên.
Cố Tiêu Nhiên lại giơ tay định Vương Tuấn Sinh lần nữa, Lý Oánh Oánh lao tới che chắn trước mặt gã ta, chặn lại cú của Cố Tiêu Nhiên.
“Cô tự xem đi! Chồng đã ai!”
Cố Tiêu Nhiên đẩy điện thoại lên trước mặt Lý Oánh Oánh.
7
Lý Oánh Oánh rõ người trong bức ảnh, lập tức lên tiếng: "Anh Tiêu Nhiên, bình tĩnh lại. Không phải không Trần Nhiễm sao? Thế này chẳng phải là tốt nhất rồi sao?"
“Biến ngay!”
Cố Tiêu Nhiên tung một cú đá thẳng vào người Lý Oánh Oánh.
Cô ta ôm bụng, máu chảy dọc theo đôi chân xuống sàn nhà.
Bạn thấy sao?