Con của ta không thể sinh ra mà không có cha.
Nhưng con của tôi thậm chí còn không có cơ hội để chào đời.
Cố Tiêu Nhiên do dự một chút, cuối cùng vẫn gật đầu.
Anh ta giúp Vương Tuấn Sinh xử lý thi thể của tôi.
Cố Tiêu Nhiên chặt thi thể rời rạc của tôi ra thành từng phần, nhóm lên một đống lửa, rồi ném từng phần xương thịt của tôi vào trong lửa để thiêu hủy.
Phải công nhận, Cố Tiêu Nhiên quả là một luật sư biện hộ hình sự giỏi.
ADN của tôi bị hủy hoàn toàn, không còn gì để cảnh sát có thể xác minh thi thể. Nếu không có thi thể, sao định tội Vương Tuấn Sinh?
Chỉ là, khi đến lượt hộp sọ nhỏ bé của đứa con tôi, Cố Tiêu Nhiên lại chần chừ một chút. Cuối cùng, ta quyết định chôn chiếc hộp sọ đó xuống đất.
Xử lý xong mọi việc, Cố Tiêu Nhiên dường như rất mệt mỏi. Sau khi đưa Lý Oánh Oánh về nhà, ta một mình quay trở lại căn hộ của mình.
Vừa bước vào cửa, Cố Tiêu Nhiên lập tức nằm lên giường và ngủ thiếp đi.
Khi ta tỉnh dậy, trời đã hoàn toàn tối đen.
Cố Tiêu Nhiên lấy điện thoại ra, mở khung chat của tôi. Anh ta gõ vài dòng chữ:
“Từ Từ, em ổn chứ? Bao giờ em về?”
Nhưng khi vừa định nhấn gửi, ta lại xóa toàn bộ những gì đã viết, thay vào đó là dòng: “Trần Nhiễm, loạn đủ chưa? Nếu bây giờ quay về, tôi sẽ tha thứ cho lần này.”
Tôi lạnh lùng .
Những tin nhắn như thế này, tôi đã nhận không biết bao nhiêu lần.
Trước đây, mỗi lần đọc , tôi luôn sợ ta sẽ thực sự bỏ rơi tôi.
Cũng giống như khi còn nhỏ, cha tôi đã bỏ rơi mẹ con tôi .
Vì thế, dù có giận đến đâu, tôi cũng không dám không nghe lời ta.
Nhưng lần này, có lẽ tôi sẽ khiến ta thất vọng.
Tôi không thể quay lại nữa.
Cố Tiêu Nhiên gửi tin nhắn xong, cứ ngồi chằm chằm vào màn hình điện thoại.
Trước đây, mỗi lần ta nhắn, dù bận gì tôi cũng luôn trả lời trong vòng 5 giây.
Cố Tiêu Nhiên bắt đầu đếm ngược: “Năm, bốn, ba, hai, một...”
Hết thời gian.
Khung chat vẫn chỉ dừng lại ở tin nhắn đầy ra lệnh của ta.
Cố Tiêu Nhiên có chút bực bội, ném điện thoại qua một bên: “Không về thì đừng bao giờ quay về nữa.”
5
Anh ta gọi một suất đồ ăn giao đến, ăn qua loa cho xong bữa.
Trước đây, Cố Tiêu Nhiên chưa bao giờ đụng đến mấy thứ này. Anh ta chỉ thích những món tôi nấu.
Tôi từng tin vào câu : "Muốn giữ trái tim đàn ông, trước tiên phải giữ dạ dày của ta."
Vì để giữ dạ dày của Cố Tiêu Nhiên, tôi thậm chí đã đăng ký một khóa học nấu ăn chuyên nghiệp.
Thế , tất cả những cố gắng của tôi lại không bằng một giọt nước mắt của Lý Oánh Oánh.
Ngày hôm sau, Cố Tiêu Nhiên không liên lạc với tôi. Ngày thứ ba, ngày thứ tư, ta cũng không tìm tôi.
Mãi đến khi một tuần trôi qua mà vẫn không có chút tin tức gì từ tôi, Cố Tiêu Nhiên cuối cùng cũng bắt đầu lo lắng.
Anh ta bắt đầu gọi điện cho tôi.
Nhưng rõ ràng, tôi không thể nào nghe máy.
Anh ta gọi cho thân của tôi, không ai biết tôi ở đâu.
Cố Tiêu Nhiên cuống cuồng.
Ngón tay ta run rẩy gõ từng chữ, rồi gửi cho tôi một tin nhắn: "Từ Từ, em ổn chứ? Anh và Oánh Oánh thực sự không có gì cả. Em quay về đi, sẽ giải thích rõ ràng với em, không?"
Vừa gửi xong tin nhắn, điện thoại của ta liền đổ chuông.
Ánh mắt của Cố Tiêu Nhiên thoáng lên chút hy vọng, khi thấy tên trên màn hình, ánh sáng trong mắt ta lập tức tắt ngấm.
Là Lý Oánh Oánh gọi đến.
Không hiểu sao, lần này Cố Tiêu Nhiên không còn cảm thấy vui mừng như trước. Giọng cũng nhuốm vẻ mệt mỏi.
“Oánh Oánh, có chuyện gì sao?”
“Anh Tiêu Nhiên, cảm ơn . Tuấn Sinh đã tuyên bố vô tội rồi. Tối nay, chúng ta đi ăn mừng một bữa nhé?”
“Hôm nay thì thôi, hơi mệt.”
“Không đâu, Tiêu Nhiên. Chúng em phải cảm ơn đàng hoàng chứ. Làm ơn, nhất định phải đến nhé.”
Cố Tiêu Nhiên thở dài, cuối cùng vẫn đồng ý.
Bữa tiệc tối hôm đó, Cố Tiêu Nhiên trông có vẻ buồn bã. Có lẽ là vì chuyện tôi biến mất.
Bạn thấy sao?