Mẩu xương nhỏ bé đến mức còn chưa bằng nắm tay tôi.
“Con ơi… Ba… Ba xin lỗi con, xin lỗi con…”
Cố Tiêu Nhiên quỳ xuống đất, bật khóc thảm thiết, gần như lả đi.
Nhân viên pháp y, đã chờ sẵn từ lâu, tiến đến thu thập mẩu xương ấy.
Một lúc sau, khi đã lấy lại chút bình tĩnh, Cố Tiêu Nhiên nghẹn ngào : “Các đồng chí cảnh sát, hãy kiểm tra ADN của mẩu xương này. Đây là con tôi.”
Cảnh sát thoáng vẻ nghi ngờ, hỏi: “Anh Cố, sao biết chắc như ?”
Cố Tiêu Nhiên ngẩng mặt lên trời, mưa mỗi lúc một lớn, nước mưa thấm đẫm quần áo và mái tóc ta, bết chặt vào khuôn mặt gầy gò.
Gương mặt ta đầy đau khổ, bật thê lương, những giọt nước chảy dài không rõ là mưa hay nước mắt.
“Bởi vì… vì thi thể của vợ tôi, chính tay tôi xử lý.”
Cảnh sát giật mình kinh ngạc.
Cố Tiêu Nhiên tiếp tục, giọng như rơi vào vực sâu: “Tôi tự thú. Các người bắt tôi đi. Tôi đã xử lý thi thể của vợ con mình. Ban đầu, tôi không biết người chết là vợ tôi. Vì muốn giúp Vương Tuấn Sinh thoát tội, tôi đã giúp gã che giấu chứng cứ.”
“Còn nữa, trước đây, Vương Tuấn Sinh từng bị kiện trong một vụ cưỡng bức. Cha mẹ của bị trọng nam khinh nữ, cần tiền gấp để cưới vợ cho con trai. Chính tôi đã đưa tiền cho họ, thuyết phục họ khai rằng tự nguyện. Sau đó, ấy nhảy lầu tự tử.”
Biểu cảm trên khuôn mặt Cố Tiêu Nhiên rất phức tạp. Anh , rồi lại bật khóc, sau cùng hét lên một cách tuyệt vọng: “Tôi tội ác ngập trời, tại sao lại phải trừng lên vợ và con tôi chứ?”
Cố Tiêu Nhiên gần như sụp đổ hoàn toàn.
Anh ta chăm về phía vách núi không xa, bất ngờ lảo đảo đứng dậy, lao nhanh về phía đó.
Cảnh sát kịp phản ứng, lập tức đuổi theo và khống chế ta, đè ta xuống đất bùn.
Cả người Cố Tiêu Nhiên lấm lem bùn đất, trông vô cùng thảm .
Tôi thật sự không rõ những chuyện này của ta, chỉ biết rằng Cố Tiêu Nhiên là người bất chấp tất cả để biện hộ, không ngờ ta lại có thể đến mức giả chứng cứ như thế.
Tôi từng đau lòng cho quá khứ bất hạnh của ta, đau lòng cho lần đầu gặp ta, dáng vẻ ấy gần đã như vỡ vụn.
Dù bản thân tôi cũng là người chìm trong bùn lầy, tôi không bao giờ muốn thấy người khác cũng dính đầy bùn như tôi.
Trước đây, tôi chỉ nghĩ rằng, dù Cố Tiêu Nhiên lạnh lùng, bản chất không phải kẻ xấu.
Nhưng giờ đây, sau khi biết đến thủ đoạn của ta, tôi mới hiểu rằng:
Hóa ra, tôi đã bị dáng vẻ vỡ vụn ấy của ta lừa gạt.
Anh ta từ đầu đến cuối đều là một kẻ xấu bất chấp thủ đoạn.
Chúng tôi hoàn toàn không giống nhau.
Sự vỡ vụn, bất cam, kiên nhẫn, uất ức của ta, tất cả chỉ là lớp áo mà tôi tự dệt nên để lừa dối chính mình.
Cảnh sát còng tay Cố Tiêu Nhiên, áp giải ta lên xe.
Lần này, ta không phản kháng nữa.
Anh ta ngoan ngoãn đưa tay ra, để mặc cảnh sát xử lý. Gương mặt ta không còn chút biểu cảm nào.
Báo cáo xét nghiệm ADN nhanh chóng hoàn tất.
Không có gì nghi ngờ, mẩu xương sọ đó đúng là của con ruột Cố Tiêu Nhiên.
Với bằng chứng rõ ràng, Vương Tuấn Sinh nhanh chóng bị bắt, còn Lý Oánh Oánh vì tham gia phi tang xác cũng bị bắt giữ.
Tin tức Cố Tiêu Nhiên giúp kẻ vợ con mình phi tang và đốt xác nhanh chóng chiếm lĩnh các tiêu đề.
Những gia đình từng không thể kêu oan vì sự đồng lõa của Cố Tiêu Nhiên cũng lần lượt nộp đơn cầu tái thẩm lên viện kiểm sát.
Rất nhanh, ngày xét xử chính thức đã đến.
13
Trong phiên tòa nhỏ hẹp, bên trong và bên ngoài đều chật kín người.
Có người giống như tôi, là gia đình của nạn nhân; có phóng viên báo chí; thậm chí cả những người qua đường hiếu kỳ cũng đến xem.
Cố Tiêu Nhiên hai cảnh sát áp giải lên tòa án.
Trước đây, ta hẳn đã đến nơi này vô số lần.
Nhưng với tư cách là bị cáo, bị giam giữ trong một góc nhỏ của rào chắn gỗ, đây có lẽ là lần đầu tiên.
Bạn thấy sao?