7
Tôi và Kỳ Châu vừa bước vào công ty.
Khi tôi còn đang mải mơ tưởng về buổi tối, thì một cậu trai trẻ, tóc nhuộm trắng, đột nhiên lao đến trước mặt tôi như một mũi tên.
Cậu ta nở nụ tươi rói, ánh mắt sáng rực.
“Chị Tiết, em đến báo danh rồi đây!”
“Chị không nhớ em sao? Hôm đó chị bảo sẽ cho em ở bên cạnh mà, giờ những lời đó không tính nữa à?”
Một tiếng “chị” vang lên, khóe mắt tôi liếc thấy sắc mặt Kỳ Châu trầm xuống, bên tai còn nghe rõ một tiếng “rắc” – tiếng xương khớp siết lại.
Tôi cuối cùng cũng nhớ ra cậu ta là ai rồi.
Trước đây khi hôn nhân trục trặc, tôi đi uống rượu giải sầu với Cố Kiều, cờ gặp một sinh viên đại học đang bị mấy ông trung niên ép buộc trong quán bar.
Cậu ấy lúc đó mắt đỏ hoe, bị mấy tên kia dồn ép, tôi đi ngang qua thấy bất bình liền ra tay cứu giúp.
Suốt đêm hôm đó, cậu ta đi theo tôi cảm ơn không ngớt, còn kể lể về cuộc đời bất hạnh của mình.
Gia đình đổ vỡ, bè xa lánh, thầy thành kiến.
Nghe mà tim tôi như tan nát.
Biết cậu ta là sinh viên của một trường đại học danh tiếng trong thành phố, tôi đã cho danh thiếp và hứa sẽ sắp xếp công việc.
Thương nhân trọng chữ tín, đã hứa thì phải .
Đang nghĩ xem nên xếp cậu ta vào vị trí nào, tôi định mở miệng thì —
Bình luận bỗng nổ tung:
【Xong rồi, nam phụ phản diện lên sàn rồi, nữ chính sắp bị lừa.】
【Tôi nhớ tên tóc trắng này. Hắn nhắm trúng nữ chính giữa bao bà già lắm tiền, tạo cơ hội “ cờ gặp”, để quyến rũ chị rồi hoại gia đình người ta, cuối cùng lừa lấy tài sản.】
【Nam chính từng hắn là kẻ lừa đảo, giả vờ đáng thương, mà nữ chính lúc đó còn nghĩ nam chính bôi nhọ hắn.】
【Chính hắn tôi tức gần cả trăm chương, suýt bỏ truyện đấy!】
Tim tôi lập tức reo chuông báo , lời đến miệng cũng chuyển hướng:
“Tôi nhớ ra rồi, em tên Lục Trạch đúng không.”
“Vậy thì bắt đầu từ cửa hàng đi.”
Lục Trạch sững người, ánh mắt không tin nổi, giọng cũng yếu đi hẳn.
“Nhưng… chị ơi, em muốn ở bên cạnh chị cơ…”
Lại một tiếng “rắc” vang lên từ nắm tay đang siết chặt của Kỳ Châu.
Tôi vội vàng kéo tay , vỗ nhẹ an ủi, rồi quay sang với Lục Trạch:
“Người mới thì phải rèn luyện từ cơ bản, nếu em không muốn thì thôi.”
Cậu ta cúi đầu như bị sỉ nhục, miễn cưỡng gật đầu.
Đợi tôi bảo người dẫn cậu ta đi, sắc mặt Kỳ Châu mới khá hơn chút.
Tôi mở miệng đầy áy náy:
“Chỉ là một cậu em trai tôi cờ gặp trước đây, tiện tay sắp xếp cho công việc thôi, không để bụng chứ?”
Kỳ Châu nhẹ:
“Chuyện nhỏ thế, sao lại để bụng .”
“Người Tiết Vãn xem trọng, nhất định là có giá trị.”
Nói rồi lao ngay vào công việc.
Tôi ngồi trên ghế xoay mấy vòng, định bụng tìm thời điểm để giải thích mọi chuyện rõ ràng.
Chưa kịp gì, Kỳ Châu đã gõ cửa phòng việc.
“Giám đốc Tiết, đây là phương án dự án An Thuận.”
…Giám đốc Tiết?
【Trời ơi~ tôi sao~ có~ thể~ để~ bụng~ ~ chứ~】
【Lại hắt nguyên hũ dấm rồi, nam chính gần như vỡ nát luôn ấy.】
Anh đứng đó báo cáo một cách mất hồn, ánh mắt như người thất bị phụ bạc.
Tôi ký xong giấy tờ, mà vẫn đứng đó không nhúc nhích.
Một lúc sau, giọng đầy cay đắng vang lên:
“Em đối với ai cũng tốt sao?”
“Anh chưa bao giờ là ngoại lệ đúng không? Nếu năm đó ba em dẫn về người khác… em cũng sẽ đồng ý kết hôn thôi.”
Kỳ Châu quay người định rời đi.
Tôi túm lấy , ép tựa vào cửa sổ sát đất, kiễng chân hôn lên môi .
Tôi phát hiện ra rồi — người đàn ông này hễ có thể là sẽ ghen, cả những chuyện đã qua cũng lôi ra gặm lại cho bằng .
Hôn một lúc, thấy Kỳ Châu như sắp ngạt thở, tôi mới từ từ buông ra.
“Anh là heo hả? Không biết đổi hơi à…”
Mắt phủ một tầng sương mỏng:
“Anh chưa từng thế với ai cả.”
Tôi hơi chột dạ, nhéo nhẹ vào má đang đỏ ửng, dỗ dành:
“Chỉ có thôi, không ai khác.”
【Học rồi nha, lần sau ai mà lải nhải trước mặt tôi, tôi sẽ chặn miệng ta lại luôn!】
【Người phía trên điên rồi, ai dạy kiểu bịt miệng đó !】
【Hí hí… mong chờ buổi tối ghê.】
Chương 6 tiếp :
Bạn thấy sao?