7
Những chuyện tôi “nhớ sai” ngày càng nhiều, và Đài Tuyết Kiều cũng không còn nhắc nhở tôi nữa.
Ví dụ như bị dị ứng hải sản, lại tự nhiên nhận lấy bát hoành thánh nhân thịt cua tôi ăn không hết. Đến đêm, sốt cao, trên da nổi mẩn đỏ, tôi mới ngớ người ra, vội vàng bảo gọi bác sĩ.
Nhưng tôi nhớ rất rõ, hồi nhỏ chúng tôi thường ăn chung một bát hoành thánh nhân thịt cua. Ngày ấy, giúp việc nhà tôi là người miền biển, rất thích nấu các món ăn mang hương vị Nam Dương. Cô còn hay rằng, mỗi lần Đài Tuyết Kiều lén tôi, đôi tai đỏ bừng như mặt trời tháng Bảy ở Malaysia.
…..
Gần đây, tôi thường xuyên nằm mơ.
Trong mơ, mùa hè luôn nóng bức, ẩm ướt, khác hẳn với sự khô ráo ở thủ đô. Một cậu bé mặc chiếc áo chẽn rộng thùng thình, trông như một người thời dân quốc.
Cậu ta chạy đến, đôi mắt to đen láy, trên gương mặt là cặp kính gọng đen cỡ lớn, khiến cậu trông như đầu nặng chân nhẹ.
Cậu bé nhanh nhẹn lách qua vườn đầy hoa nhài, dành dành, và cúc vàng. Như một bướm bay lượn, cậu vội vã đến dưới hành lang, bám vào lan can đá cẩm thạch, gương mặt thanh tú ngẩng lên đối diện tôi, mở miệng cất lời, giọng cậu là âm điệu miền Nam dịu dàng.
“Tiểu Hà, mẹ tớ hoành thánh nhân thịt cua và xoài xanh trộn ớt, cậu muốn ăn không?”
Tôi định gập sách lại và đi theo cậu, bên cạnh có một thiếu niên khác nắm lấy tôi, giọng lạnh lẽo như tuyết:
“Cô ấy không ăn, cậu cút đi.”
Cậu thiếu niên đuổi cậu bé đi.
Sau đó, giấc mơ càng lúc càng tối, bóng dáng ba người kéo dài ra, dần xa khuất.
Tôi giật mình tỉnh giấc, mồ hôi lạnh không hiểu sao ướt đẫm lưng áo. Nhiệt độ trong phòng ngủ thấp do bật điều hòa, cửa sổ không đóng kín, gió đêm thổi tung rèm lanh, ánh trăng nhạt rọi vào.
Bên cạnh, Đài Tuyết Kiều ngủ rất yên, trên sống mũi không có dấu vết thường xuyên đeo kính. Anh thỉnh thoảng đeo kính gọng mỏng chống ánh sáng xanh, kiểu kính gọng đen dày cộp trong mơ, tôi chỉ từng thấy Tề Minh đeo một lần.
Những ký ức lẫn lộn khiến đầu tôi đau như muốn nổ tung. Tôi ôm lấy đầu, cúi gằm xuống.
“Tiểu Hà…”
Giọng của Đài Tuyết Kiều vọng đến từ xa. Tôi nghe không rõ, cho đến khi ôm tôi vào lòng, nhẹ nhàng đung đưa như dỗ trẻ con:
“Cô ngoan của gặp ác mộng phải không? Được rồi, rồi, đừng sợ, ông xã ở đây, không ai có thể tổn thương em.”
Không hiểu sao, nghe giọng trầm thấp của an ủi, nước mắt tôi cứ thế trào ra.
“Em cứ liên tục nhớ sai người. Có phải em bị bệnh rồi không?” – Tôi hỏi.
Bàn tay vuốt ve lưng tôi khựng lại. Anh siết chặt vòng tay, giọng khó đoán:
“Không, em không bị bệnh.”
8
Sau khi đến bệnh viện một loạt kiểm tra chi tiết, bác sĩ kết luận: tổn thương não bộ ba năm trước đã khiến tôi mất trí nhớ, hiện tại đang dần phục hồi.
“Tổn thương gì ?”
Khi bước ra khỏi phòng khám, điều hòa trong bệnh viện lạnh đến nỗi Đài Tuyết Kiều phải khoác thêm áo cho tôi. Nghe câu hỏi của tôi, bình thản đáp:
“Trước khi đính hôn, em không cẩn thận ngã từ cầu thang xuống.”
Tôi hỏi tại sao không với tôi, Đài Tuyết Kiều liền dịu dàng chạm vào má tôi, :
“Bác sĩ bảo không có gì nghiêm trọng, dù sao cũng chỉ là quên một vài người không quan trọng thôi.”
Thật sao?
Tôi chậm rãi bước ra ngoài. Đài Tuyết Kiều dừng lại một chút, bảo tôi ngồi đợi ở sảnh chính, còn đi lấy thuốc an thần mà bác sĩ kê.
Bệnh viện đông đúc người qua lại, không lâu sau, bóng dáng Đài Tuyết Kiều đã khuất giữa dòng người. Tôi cúi đầu ngồi trên ghế dài, chằm chằm vào một đốm sáng nhỏ đầy màu sắc phản chiếu qua trần kính. Bất ngờ, tôi nghe thấy có người gọi tên mình.
“Tiểu Hà.”
Tôi mơ hồ ngẩng đầu lên.
Tề Minh đeo cặp kính gọng đen, tay xách một chiếc túi xách nữ, đứng giữa đám đông. Trong khoảnh khắc, những ký ức cũ ùa về như cơn thủy triều.
Cậu bé con của người giúp việc tên Tề Minh năm nào đã lớn lên, trở thành một người thông minh, dịu dàng, là học sinh gương mẫu. So với Đài Tuyết Kiều nóng nảy, dễ gần hơn rất nhiều.
Tôi từng lén Tề Minh, mối đầu ngây thơ, trốn mưa dưới cùng một bộ đồng phục. Cảm giác ngọt ngào, pha chút xót xa, khiến tôi tin rằng chỉ cần nắm tay, mọi sóng gió trong cuộc đời đều có thể vượt qua.
Nhưng rồi mối đầu đó bị Đài Tuyết Kiều phát hiện. Anh mách bố mẹ tôi, khiến người giúp việc bị đuổi, Tề Minh cũng phải chuyển trường.
Mãi đến đại học, chúng tôi cờ gặp lại, cảm như cỏ khô bùng cháy giữa trưa hè. Dù bố mẹ tôi phản đối vì gia cảnh của , Tề Minh vẫn nỗ lực học hành, với hy vọng sau khi tốt nghiệp sẽ cùng tôi đi du học.
Nhưng có một ngày, bỗng không còn nhắc đến chuyện đó, như thể đang giấu tôi điều gì. Tôi tức giận vì che giấu, đơn phương rời đi du học nước ngoài. Thời gian đó, người thường xuyên bay sang thăm tôi lại là Đài Tuyết Kiều.
Có lẽ lòng tôi vẫn không buông . Vào một mùa Giáng sinh, tôi và Tề Minh hòa. Sau khi đạt thành công, cầu hôn tôi tại một nhà thờ ở Ý, còn tặng tôi một bó hoa Lego hoàn hảo.
Nhưng không lâu sau, bó hoa ấy bị tôi ném xuống sông. Vì chỉ 10 phút trước khi cầu hôn, tôi nhận bức ảnh Tề Minh và Minh Huệ nằm trên giường, gửi từ chính ta.
Tôi không quan tâm đến lời giải thích của , hất tay ra, tức giận chạy nhanh xuống cầu thang. Cầu thang nhà thờ quá cũ, tôi không ý nên ngã xuống.
Có lẽ đó là khởi đầu của những ký ức hỗn loạn sau này.
Tề Minh nhận thấy biểu cảm của tôi, khựng lại, sau đó khóe môi nhếch lên, ánh mắt rạng rỡ:
“Tiểu Hà, em, em nhớ lại rồi phải không? Người kết hôn với em, đáng lẽ phải là …”
Anh không kiềm chế cảm , tiến về phía tôi. Bỗng một giọng nữ vang lên cắt ngang:
“Tề Minh!”
Tề Minh lập tức dừng bước, quay đầu lại cứng nhắc.
Phía sau , Minh Huệ cầm một tờ giấy khám thai. Đôi mắt luôn kiêu ngạo, điềm tĩnh của lúc này hơi đỏ lên.
“Tề Minh, tôi có thai rồi.”
9
Biểu cảm của Tề Minh phải diễn tả thế nào đây?
Như một kẻ vừa tìm lại thứ quý giá thì lập tức bị lột trần lớp vỏ ngoài che đậy trong mắt bao người, đặc biệt là dưới ánh của tôi.
Lẽ ra nên bước về phía Minh Huệ. Dù quá khứ giữa và tôi có thế nào đi nữa, thì người đang có mối liên kết máu mủ với giờ đây là một người phụ nữ khác. Nếu , ít nhất cũng giữ lại chút trách nhiệm tối thiểu.
Nhưng không nhúc nhích.
Tề Minh đứng đó, cứng ngắc giữa hai người phụ nữ, ánh mắt lảng tránh, thái độ che đậy, thật yếu đuối và nực .
Trong khoảnh khắc ấy, cậu bé miền Nam từng khiến tôi rung đã biến thành một người đàn ông xa lạ. Dù tôi có kỹ đến đâu, cũng không tìm thấy cảm giác xưa cũ.
Tôi đứng dậy rời đi, không hề lưu luyến. Tề Minh nhấc chân định bước theo, ngay lập tức, một bàn tay đặt nặng lên vai – ngón tay đeo nhẫn cưới.
Giọng lạnh lùng của Đài Tuyết Kiều không khác gì thời thơ ấu, lúc khinh thường Tề Minh, giờ vẫn .
“Anh nên lại sau lưng mình đi. Người phụ nữ kia mang thai con , nên người cần bước về phía trước là tôi.”
Đài Tuyết Kiều đẩy mạnh Tề Minh lùi lại. Vai gục xuống, còn tôi quay đi, không muốn nữa.
10
Sau khi trở về nhà, Đài Tuyết Kiều đổi lại mật khẩu cửa, tôi có thể tự do ra ngoài. Rồi vẫn như thường lệ đến công ty, khi trở về vào buổi tối thì người đầy mùi rượu.
Tôi bước tới, định với rằng tôi đã nấu canh sườn sen – món thích. Nhưng đôi mắt sâu thẳm của Đài Tuyết Kiều chằm chằm vào tôi, không đợi tôi mở miệng, đã tựa đầu lên vai tôi.
Rất hiếm khi như .
Đài Tuyết Kiều là một người đầy kiểm soát, khéo léo và trầm tĩnh. Dù cảm có mãnh liệt đến đâu, luôn kiên nhẫn, lên kế hoạch cẩn thận để đạt mục đích.
Hồi nhỏ tôi từng sợ . Nhưng nghĩ kỹ lại, từ trước đến nay, chưa từng gì quá đáng với tôi. Ngược lại, tôi thường bỏ qua lời khuyên của , tự mình đi sai đường.
Những ngày mưa dầm nơi đất khách, luôn đến bên tôi.
Trong căn nhà tĩnh lặng, chỉ có tiếng thở đều đặn. Giọng của có chút nặng nề:
“Lừa rằng em chưa từng ai, bị ép phải kết hôn… Em hẳn là hận lắm.”
Tôi định , đã ngẩng đầu lên, đôi môi nhẹ lướt qua khóe miệng tôi:
“Suỵt, đừng . Để đừng tỉnh mộng… Tiểu Hà, vì sao em luôn không thấy ? Rốt cuộc kém cỏi hơn cậu ta ở điểm nào?”
Anh cúi đầu, vẻ ấm ức và đau đớn khắc sâu trong lòng tôi, khiến trái tim tôi mềm nhũn, chua xót.
Không phải thế.
Tôi muốn rằng, dù không giấu tôi, tôi cũng không bao giờ quay lại với Tề Minh.
Đột nhiên, chuông cửa reo vang, từng tiếng từng tiếng, chói tai và cứng đầu.
“Tiểu Hà! Ra đây nghe giải thích không? Tiểu Hà, xin em!”
Là Tề Minh.
Bạn thấy sao?