Người Chồng Hoàn Hảo [...] – Chương 4

8

Hồi nhỏ, ba mẹ Lý Tinh Việt khá lơ đãng, hay quên chuẩn bị cơm trưa cho cậu ta.

Thằng nhóc đó đã ăn “ké” hộp cơm của tôi suốt mấy năm liền…

Giờ đã thành người nổi tiếng, lại còn chủ nhắc nợ cũ, người tốt như tôi cũng nên cho cậu ta cơ hội lập công chuộc tội.

Nghe tin tôi đồng ý ăn tối cùng Lý Tinh Việt vào cuối tuần, Liễu Cầm liền mắng tôi là “trà xanh thiệt sự”: “Mạc Vân Thông vừa mới vì cậu mà đánh nhau, quay đi quay lại cậu lại hẹn hò với trai trẻ khác!”

Tôi chẳng buồn phản bác, chỉ nhướng mày .

Trước khi chính thức thành người của Phó Trạch Nguyên, tôi vốn không quá ràng buộc trong chuyện cảm. Tôi thích kết , muốn trở thành “mặt trời nhỏ” dịu dàng của mọi người.

Vì Phó Trạch Nguyên, tôi đã kìm nén bản tính ấy suốt bao năm. Giờ thì — tôi có thể sống đúng với chính mình rồi.

Ly hôn… thật sự quá tuyệt.

Ngày hôm sau, sau vụ đánh nhau, tôi nhận cuộc gọi từ ba mẹ đang ở nước ngoài.

Ba tôi – người cổ hủ, mặt nghiêm như cục đá – bắt đầu trách mắng:

“Năm xưa không chịu theo chúng ta ra nước ngoài, nhất quyết bám lấy Phó Trạch Nguyên.

Giờ mười năm vợ chồng rồi, lại đòi ly hôn? Moạt Moạt, con tưởng mình còn là con nít à? Làm loạn đủ chưa?!”

Tôi cúi đầu ngồi nghe qua cuộc gọi video, ngoan ngoãn như học sinh vi phạm bị gọi tên.

Nghe nửa chừng, nước mắt tôi không kiềm cứ lăn dài.

Thấy , mẹ tôi vội bảo ba đừng nữa.

Bà nhẹ giọng :

“Moạt Moạt à, Trạch Nguyên cũng đã giải thích với ba mẹ rồi, nó cũng nhận sai rồi.

Thực tập sinh kia nó cũng cho nghỉ việc rồi. Hay là… hai đứa suy nghĩ lại?”

Tôi lau nước mắt, nghẹn giọng hỏi:

“Mẹ có biết khi con gặp tai nạn xe, Phó Trạch Nguyên đang gì không?”

Tôi véo mạnh đùi mình để ép nước mắt chảy thêm, vừa khóc vừa kể — dĩ nhiên không quên “tô màu” — rằng lúc tôi nằm viện thập tử nhất sinh, ta lại đưa Hứa Tư Tư ra nước ngoài chơi bời.

Ba mẹ tôi im bặt.

Tôi thừa thắng xông lên:“Cho nên, đây không phải chuyện con bồng bột. Mẹ ba nỡ để con sống tiếp với người đàn ông như sao? Con cũng tính sau khi ly hôn sẽ sang ở cùng ba mẹ đó chứ…”

Nghe , ba tôi nhíu mày, ho nhẹ, im lặng một lúc lâu rồi thở dài:

“Thôi … từ nhỏ đến giờ, ba mẹ cũng chưa từng quản nổi con. Để ba đặt vé máy bay cho.”

Tôi hí hửng reo lên:

“Yeah! Cảm ơn ba! Con muốn bay hạng thương gia nha!”

Ngày tháng trôi vèo.

Cuối cùng, ngày trước khi chính thức đến Cục Dân chính ký giấy ly hôn cũng đến.

Tôi đang soạn tin nhắn để hẹn giờ với Phó Trạch Nguyên thì — chuông cửa vang lên.

Mở cửa ra, tôi thấy một Phó Trạch Nguyên gầy đi rõ rệt, tay ôm bó hoa hướng dương to tướng – loài hoa tôi thích nhất – đứng ngập ngừng trước cửa.

“Anh… có thể vào không?”

Thấy tôi chẳng chẳng rằng đã cho ta bước vào, sắc mặt lập tức rạng rỡ hẳn.

Thấy trên bàn chỉ có hộp cơm giao tận nơi mới ăn vài miếng, ta liền không hỏi không , đi thẳng vào bếp.

Chỉ một lát sau, tô mì dầu hành thơm phức đặt trước mặt tôi.

Vì biết tôi mê đồ ăn ngon, Phó Trạch Nguyên từng tốn tiền học nấu ăn từ đầu bếp nổi tiếng.

ta nấu, tôi không cần thử cũng biết là chuẩn gu.

Tôi ngồi phịch xuống sofa, chống cằm, lười biếng hỏi:“Anh cái trò này là có ý gì?”

Phó Trạch Nguyên im lặng vài giây, gượng gạo nặn ra một nụ thiếu tự tin, chỉ :

“Em kén ăn như thế, mấy hôm nay toàn ăn đồ ngoài chắc khó chịu lắm đúng không?

Moạt Moạt, em ăn mì đi đã, rồi chúng ta chuyện tiếp.”

Anh ta rất hiểu tôi — tôi không bao giờ lãng phí đồ ăn, càng không thể ghét bỏ món ngon.

Trong lúc tôi ăn mì, Phó Trạch Nguyên mở tivi, ngồi xuống chiếc ghế đơn đối diện, bật xem trận bóng Ngoại hạng Anh.

Không khí giữa chúng tôi vẫn giống hệt như ngày xưa, tự nhiên và bình thường.

Có vài phút ngắn ngủi, mọi thứ như chưa từng thay đổi.

Cho đến khi tôi húp cạn ngụm nước dùng cuối cùng.

“Chín giờ sáng mai, đến đón tôi đi thủ tục ly hôn.”

9

Nghe tôi , Phó Trạch Nguyên bấm tắt tiếng tivi từng nấc một, giọng đầy khẩn cầu:

“Anh không muốn ly hôn đâu, Giang Mạt. Anh biết mình sai rồi.

Cho một cơ hội không? Anh nhận ra vẫn luôn em.”

Tôi ta, không nhịn bật :

“Yêu tôi thì nhiều người lắm.

Phó Trạch Nguyên, đừng như trẻ con nữa. Đối mặt với thực tế đi, tốt cho cả tôi lẫn .”

Tôi thừa biết hôm nay ta đến là để cầu hoà.

Cũng như ta thừa hiểu — việc tôi bắt đầu hẹn hò với người đàn ông khác có ý nghĩa gì.

Lý trí là lý trí, cảm là cảm.

Phó Trạch Nguyên đã ngồi một mình trong khách sạn cả tuần để nghĩ.

Nhưng nghĩ mãi vẫn không hiểu nổi tại sao tôi lại có thể lạnh lùng như , im lặng thai — con của chúng tôi.

Rồi chưa đầy một tuần sau, đã hẹn hò với Mạc Vân Thông.

Thậm chí còn để người đàn ông khác ôm eo trước bao người ở buổi họp lớp…

“Giang Mạt, có phải em chưa từng không?

Chẳng qua em lấy chỉ vì đã quen có bên cạnh thôi đúng không?”

Thấy tôi không đáp, Phó Trạch Nguyên bỗng méo mó, vùi mặt vào hai bàn tay run rẩy:

“Anh thật sự không hiểu nổi. Chỉ một tháng thôi mà!

Chỉ một tháng! Em có thể quên sạch mười năm đối tốt với em, không chừa cho chút thể diện nào.

Giang Mạt, sao em lại trở thành người như … Chẳng lẽ mười năm đó với em chỉ là một trò thôi sao?”

“Không, mười năm đó không phải trò .

Tôi chưa từng hối hận vì đã lấy .”

Tôi bước tới, khẽ ngồi xổm trước mặt ta, ngẩng đầu, ánh mắt ẩn giấu chút giễu cợt, nhẹ nhàng gỡ tay ra khỏi khuôn mặt đầy nước mắt.

Nhìn thẳng vào mắt , tôi mỉm ngọt ngào:

“Phó Trạch Nguyên, tôi thấy đỡ hơn chút nào không?

Đừng khóc nữa, chỉ là ly hôn thôi mà, có gì to tát đâu.

Anh vẫn có sự nghiệp, có ba mẹ thương,

ồ, còn có cả người phụ nữ ngoài kia luôn chờ đợi .

Thật ra, cũng giỏi lắm đấy chứ.”

Lời lẽ mềm như tơ, mà đau như dao găm vào tim.

Biết tôi như thế chỉ để khiến dễ dàng ký đơn ly hôn hơn, Phó Trạch Nguyên sững người, chết lặng.

“Giang Mạt, em hận đến sao?”

“Đừng bậy. Anh còn chưa đủ tư cách để tôi hận.”

Không còn , cũng chẳng còn hận.

Phó Trạch Nguyên đối với tôi, chỉ là mây bay đã qua.

Điện thoại ta reo lên, màn hình hiện lên hai chữ: “Tư Tư”.

Tôi đứng dậy định để lại không gian riêng cho , ai ngờ ta giữ tay tôi lại, rồi quỳ sụp xuống đất.

Anh bắt máy.

Đầu dây bên kia là tiếng khóc không ngừng của Hứa Tư Tư.

Cô ta cầu xin ta đến trường một chuyến, nếu không đến,

ta sẽ nhảy xuống từ tầng cao nhất của toà giảng đường.

Trước lời đe doạ đó, Phó Trạch Nguyên chỉ bình thản đáp:

“Anh đã quay lại bên vợ rồi.

Em muốn chết, là chuyện của em.”

Dứt lời, ta dập máy, vòng tay ôm chặt eo tôi từ phía sau.

Chẳng bao lâu sau, tôi cảm nhận lưng áo mình bị những giọt nước mắt nóng hổi ướt sũng.

“Giang Mạt, từ nhỏ đã em.

Anh em tròn hai mươi năm rồi.

Em sẽ không bao giờ hiểu , khi biết con chúng ta không còn nữa, đau đến mức nào đâu.

Cầm trên tay hai cuốn giấy kết hôn đã phai màu, ngay cả nhân viên cũng chân thành khuyên chúng ta đừng ly hôn vội…

Em không thể, không thể ‘không cần ’ là thật sự vứt bỏ như .”

Tôi xoay người, một cước đá ta ngã lăn ra sàn.

Tôi giẫm lên ngực ta, mũi chân xoay một vòng.

Cười như không, tôi nhẹ nhàng tuyên án tử:

“Em trai của tôi đâu chỉ có mình .

Anh không đủ bản lĩnh thì đừng trách ai cả.”

Ngày hôm sau, Phó Trạch Nguyên không xuất hiện ở Cục Dân chính.

Đêm hôm đó, ta đi uống rượu giải sầu, rồi đánh nhau với đám lưu manh trong quán bar, bị thương phải nhập viện.

Mẹ ta đích thân đến nhà cầu xin tôi đến bệnh viện thăm — người hiện đang nằm trong phòng chăm sóc đặc biệt, hoàn toàn mất đi ý chí sống.

Tôi không đi.

Một tuần sau, trong buổi tụ họp với hội chị em cùng Liễu Cầm,

ấy kể cho tôi nghe tin Phó Trạch Nguyên đã trở thành người thực vật.

Thấy tôi chẳng buồn buồn đau khổ gì, nàng càng vui vẻ kể tiếp hậu quả vụ Hứa Tư Tư đòi tự tử:

“Con tiểu tam đó không chịu để lính cứu hỏa cứu giúp, kết quả là bị trượt chân ngã từ sân thượng.

May mà rơi trúng xà ngang cầu thang nên chưa chết, từ nay về sau chỉ có thể ngồi xe lăn thôi.”

“Ồ, ghê .”

Thấy tôi vừa lướt điện thoại vừa phản ứng hờ hững, chẳng mảy may quan tâm ai sống chết ra sao, Liễu Cầm tò mò thò đầu qua xem màn hình rồi chậc lưỡi mấy cái:

“Chậc chậc… Lý Tinh Việt – cái tên âm thầm này hóa ra lại là kiểu tấn công thẳng mặt đấy à? Sao nào, cậu nhận lời người ta rồi hả?”

“Tào lao. Chồng tôi còn đang nằm viện kìa, tôi còn bận đánh trận giành quyền phân tài sản sau ly hôn, lấy đâu ra thời gian đương.”

“HAHAHA… Cậu đúng là độc miệng mà, Mạt Mạt.

Chồng sắp ngỏm rồi mà cậu còn muốn vắt cho bằng hết số tiền có thể.”

Được thân khen “ác mà chất”, tôi buông điện thoại xuống, nhẹ nhàng thưởng thức một ngụm Starbucks vị hạt dẻ .

Ngẩng đầu, tôi nheo mắt lên bầu trời:“Hôm nay trời đẹp thật đấy.”Trời trong xanh không gợn một áng mây.

Dù đôi khi sẽ có mây mù, cũng chẳng bao giờ che lấp ánh mặt trời luôn hiện diện trên cao.

Trở thành mặt trời của chính mình — dù trái tim có từng tổn thương, cũng sẽ có ngày lành lại.

End

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...