Tôi suy nghĩ một lúc, “Hả, chắc là không ăn gì.”
“Không biết cứ là không biết, triệu chứng này kéo dài bao lâu rồi?”
Tôi cũng không biết mà~
Tôi ấp úng không lên lời, bác sĩ bó tay, “Cần phải ý đến chế độ ăn uống một chút, bệnh này phải từ từ điều trị.”
“Vâng vâng.”
Đoạn Châu phải truyền hết sáu bình thuốc, tôi phải ở cạnh ý, tôi đành g i ế t thời gian bằng cách chuyện với Mạnh Thanh và lướt douyin, thời gian trôi qua rất nhanh, một đêm chỉ như mấy chục phút.
“Anh đẹp trai, có một người chị tốt thật.”
“Chị tôi?”
“Ừm, chị ấy thức trắng một đêm để trông .”
Vừa đi mua đồ ăn sáng về bỗng nghe y tá , quá xấu hổ.
“Ăn chút cháo đi.”
Đoạn Châu ngoan ngoãn hơn mọi khi rất nhiều, “Cảm ơn, tối qua phiền chị rồi.”
Tôi xua tay, “Cũng không thể trơ mắt cậu xảy ra chuyện ở nhà chị .”
Y tá bên cạnh hỏi, “Hai người không phải chị em sao?”
Bầu không khí bỗng trở nên lúng túng.
Sau khi y tá rời đi càng xấu hổ hơn, tôi nhận ra nếu tôi và Đoạn Châu không cãi nhau, chúng tôi cũng chẳng có gì để .
“Bác sĩ cậu bị viêm dạ dày cấp tính, mấy nay có phải ăn phải cái gì không sạch sẽ không? Nhưng chị cũng không thấy cậu gọi thức ăn ngoài mà?”
Đoạn Châu cúi đầu, không dám lên, tôi thuận miệng đoán, “Đừng bảo là cậu không ăn gì đấy nhé?”
Nhìn cái bộ dáng kia, chắc chắn là tôi đoán đúng rồi.
“Không có tiền ăn cơm sao không với chị?”
Lúc này mới cãi lại, “Ai tôi không có tiền? Tôi bận nhạc, không có thời gian ăn uống.”
Mồm miệng cũng rất cứng rắn đấy nhỉ.
Tôi quay đi chỗ khác nhớ Mạnh Thanh điều tra ban nhạc của Đoạn Châu, đúng là rất thích âm nhạc.
“Tiền duy trì ban nhạc đều do Đoạn Châu bỏ ra, tiền sân khấu và nhạc cụ cũng là của Đoạn Châu, bọn họ còn đòi cả tiền lương nữa.”
Bảo sao không có tiền.
Tôi suy nghĩ nửa giây, sau đó gửi cho Mạnh Thanh hai triệu.
“Mày tìm một người đáng tin cậy đến tìm Đoạn Châu bàn chuyện đầu tư, đừng để bị lộ.”
“Kế toán của ban nhạc đó là Dư Gia m, chưa chắc tiền đã đến tay Đoạn Châu đâu.”
Nói thẳng ra là chưa chắc Đoạn Châu sẽ có cơm ăn.
“Trước mắt cứ như đã, nếu tao đưa tiền trực tiếp thì Đoạn Châu cũng không lấy đâu.” Tôi nhớ đến bộ dáng đáng thương khi nằm trên giường của Đoạn Châu, “Thanh Thanh, mày giúp tao hỏi mày xem gần đây có tổ chức buổi hòa nhạc hay gì gì đó không.”
“Để tao hỏi, ông tao mở công ty giải trí nên chắc chắn rành mấy chuyện này lắm, để tao nhờ ông ấy xem thế nào.” Mạnh Thanh đồng ý, “Nhưng tao cảm thấy mày không cần vì cậu ta mà nhiều chuyện như đâu, chắc gì sau này hai đứa đã kết hôn với nhau.”
Bạn thấy sao?