9
Quả nhiên Lâm Hữu Quý đang hút thuốc trong nhà.
Thấy tôi vào, ông ta chẳng có vẻ gì là niềm nở, lạnh lùng thốt ra một câu: 'Con điên không biết đẻ!'
Tôi không thèm chấp, vào thẳng vấn đề: 'Lâm Hữu Quý, ông tốt nhất là bảo vợ ông đừng đến trường tôi loạn nữa.'
Lâm Hữu Quý phả khói về phía tôi: 'Mày dọn nhà ra trước đã.'
Được, rượu mời không uống mà lại thích uống rượu .
Tôi chằm chặp ông ta:
'Ông nên nhớ là tôi biết bí mật của ông! Trời ơi, cái miệng tôi này, thật là lỏng lẻo quá. Nếu vô tôi để lộ ra, thì coi như ông về sau này không người trước mặt dân thôn, trước mặt vợ con nữa nhé...'
Lâm Hữu Quý khựng lại, lập tức tắt thuốc.
Lén lút liếc mắt ra cửa, xác nhận không thấy bóng dáng Lưu Quế Hương đâu, ông ta mới quay sang tôi, giọng mềm xuống:
'Chuyện của tôi và Viên Viên, biết bao nhiêu…
Cái gì cơ?!
Ông ta và Hồ Viên Viên ư?!
Chết tiệt thật, còn có chuyện ngoài ý muốn nữa sao?!
Bỗng chốc tôi nhớ đến chiếc vòng bằng vàng sáng loáng mà tổ tiên để lại trên tay Hồ Viên Viên.
Tôi giả vờ điềm tĩnh: "Chiếc vòng bằng vàng lớn kia..."
Vừa nghe tôi nhắc đến "vòng bằng vàng lớn", sắc mặt Lâm Hữu Quý lập tức trở nên tuyệt vọng.
Ông ta thở dài, trong khi tôi thì trợn mắt há hốc mồm, ông ta bắt đầu kể lại chuyện cũ:
"Cô biết không, từ khi tôi thấy Viên Viên lần đầu tiên, trái tim tôi đã bồi hồi lắm."
"Vì ấy trông quá giống mối đầu của tôi !"
"Mối đầu của tôi là một thanh niên trí thức về quê nông, sau này ấy muốn về lại thành phố nên đã đá tôi một phát. Mà tôi vẫn không quên ấy, đã đợi cả đời."
"Cô còn nhớ sáu năm trước không, tôi bị xuất huyết não phải nhập viện, là giới thiệu Viên Viên đến y tá chăm sóc."
"Từ đó, tôi luôn âm thầm ý đến ấy, thương ấy.
Thậm chí khi tôi phát hiện ra ấy lén lút quyến rũ con trai tôi , muốn trốn theo người khác, tôi vẫn không nỡ vạch trần ấy."
"Tôi chỉ lặng lẽ lấy trộm một ít đồ từ nhà máy, nhờ thợ thành chiếc vòng thôi."
"Tôi dối con trai rằng đây là chiếc vòng của tổ tiên, mới đào ở đằng sau nhà, bây giờ tôi truyền lại cho nó."
"Tôi biết chắc nó sẽ đeo chiếc vòng này cho Viên Viên, nên cũng coi như tôi tặng quà cho ấy một cách âm thầm..."
"Nửa năm trước, tôi nghe con trai bị ung thư, tôi biết ấy chắc hẳn sẽ khó khăn lắm. Thế là tôi lại tiếp tục đi ăn trộm ở nhà máy để đổi tiền gửi cho ấy, giúp ấy bớt lo toan."
Trời đất ơi, nghe thôi mà thấy buồn khóc rồi.
Tình thầm kín bi thương quá, còn có chút gì đó cảm nữa!
Tôi đang cảm thấy vô cùng bị rung bởi câu chuyện của Lâm Hữu Quý thì bỗng nghe thấy tiếng hét như heo từ bên ngoài cửa:
"Lâm Hữu Quý, đồ dê già háo sắc!!!"
Lưu Quế Hương đá văng cửa xông vào, tay cầm xẻng sắt hung hăng.
Bà ta trợn trừng mắt, lửa giận bốc cao, vung xẻng loạn xạ:
"Đồ chết tiệt già rồi mà còn dám có ý đồ khác!"
"Tao đã sớm thấy mày để mắt đến con hồ ly tinh đó rồi!"
"Hôm nay bà đây không chết mày thì không phải họ Lưu!"
...
Trời đất, tốt nhất là tôi tránh xa một chút kẻo bị văng máu vào người.
Tôi tặng cho Lâm Hữu Quý một ánh mắt thương cảm, lặng lẽ chuồn mất.
Bạn thấy sao?