11
"Tôi nghe bố , Lưu Quế Hương cùng chồng bà ta đang náo ly hôn rồi!"
"Nghe đồn bà ta cầm cuốc đập vào đầu Lâm Hữu Qúy một phát toạc cả một lỗ, máu chảy đầy người, trông phát sợ!"
"Bà ta tức quá nên đã đến đồn cảnh sát báo cáo Lâm Hữu Qúy ăn cắp tài sản công. Mới vừa nằm viện đứng dậy thì ông ta đã bị cảnh sát lôi đi rồi."
"Giờ thì Lưu Quế Hương chẳng ưa gì Hồ Viên Viên, thậm chí còn ghét cả đứa cháu ngoại."
"Hồ Viên Viên biết mình sắp chết, muốn gửi đứa bé cho Lưu Quế Hương nuôi, đã lạy bà ta đến mức đầu gần như vỡ ra. Không ngờ Lưu Quế Hương cứng đầu lắm, đứa lớn đứa bé đều bị đuổi đi."
A Đình ngồi co ro trên ghế nhà tôi, vừa ăn oden vừa kể cho tôi nghe những tin đồn mới nhất.
Tôi cắn một miếng đậu hũ, gật đầu tỏ ra hài lòng:
"Không ngờ Lưu Quế Hương cũng là một người không thể chấp nhận khuyết điểm người khác."
Tôi và A Đình đang cảm thấy ngao ngán trước cảnh Hồ Viên Viên rơi vào hoàn cảnh như bây giờ, tự chuốc lấy tai họa thì bất ngờ chúng tôi nghe thấy ngoài cửa có tiếng trẻ con khóc như có như không.
Mở cửa ra xem, thấy trên mặt đất có một chiếc giỏ đựng đồ, trong đó đúng là có một đứa trẻ!
Nó chớp mắt tôi với vẻ mặt ngây thơ vô tội.
"Đây không phải là đứa con của Hồ Viên Viên sao!" A Đình kinh hãi.
Tôi xung quanh, không thấy cái bóng nào của Hồ Viên Viên.
Chết tiệt, liệu con đàn bà này có vứt đứa trẻ cho tôi để tự bỏ trốn hay không?
"À, trong giỏ có một bức thư."
A Đình lấy ra một tờ giấy dưới thân đứa trẻ —
"Chị Tiểu Trúc, em xin lỗi, em đã tổn thương chị, cũng tổn thương Tiểu Nam rồi.
Tôi , mở máy tính phát một đoạn video cũ
“Tôi mắc bệnh ung thư dạ dày, xem như là hình mà ông trời ban cho tôi”
“Tôi không có tiền để chữa bệnh, thế là cùng đường rồi, tôi quyết định trở về quê nhà, nằm yên tĩnh chờ đến lúc lìa đời”
“Tôi không sợ chết, tôi sợ chết rồi sẽ chẳng có ai chăm sóc con trai, Lưu Quế Hương ghét đứa trẻ này, còn Lâm Hữu Quý thì đã vào tù rồi”
“Sau khi suy đi tính lại, tôi thấy rằng nếu nhận nuôi đứa trẻ này là tốt nhất, dù gì nó cũng là con của A Phong, hai người đã từng là vợ chồng, dù sao vẫn còn xưa nghĩa cũ”
“Tôi biết, là một người phụ nữ lương thiện, nhân từ, không quan tâm những chuyện đã qua, có một trái tim bác ái và một tấm lòng rộng lượng”
“Cô hãy đứa trẻ này đi, nó vừa thông minh vừa đáng , tôi biết rằng chắc chắn sẽ không đành lòng để nó trở thành một đứa trẻ mồ côi không ai nuôi”
“Mong giúp tôi chăm sóc nó đến khi cưới vợ sinh con, dù sao thì cũng không thể thụ thai, thì xem như đây là một đứa con trai giúp hưởng tuổi già và chịu tang cho ”
“Tôi không có tiền đưa , tôi chỉ có thể đưa chiếc vòng tay bằng kim loại gia truyền của nhà họ Lâm”
……
Bạn thấy sao?