10
Lưu Quế Hương hiện đang bận rộn với chuyện ly hôn với Lâm Hữu Quý, cũng xem Hồ Viên Viên như cái gai trong mắt, tất nhiên sẽ ghét luôn cả con của ta, không thèm quan tâm đến nó nữa.
Dĩ nhiên là bà ta cũng không còn để tâm đến chuyện sự với tôi nữa.
Cơn sốt về chuyện của tôi trên mạng cũng dần lắng xuống.
Một tháng sau, hiệu trưởng thông báo tôi có thể quay trở lại trường học.
Tôi vui vẻ đi ra bãi đỗ xe, vừa đi vừa ngân nga một bài hát.
Bỗng nhiên, một "bóng ma" đầu tóc bù xù hiện ra trước mặt tôi, túm lấy tay tôi.
Tôi kỹ, xời, không phải Hồ Viên Viên ngày thường kiêu ngạo đó sao?
Tôi nhăn mặt, định hất tay ta ra, không ngờ ta lại càng nắm chặt hơn.
Cô ta khóc lóc thảm thiết, ưỡn ẹo rồi "phịch" một cái quỳ xuống trước mặt tôi.
Tôi trợn mắt, chết tiệt, ta lại định giở trò gì đây?
Hồ Viên Viên móc trong túi ra một tờ bệnh án, vẻ mặt buồn bã đưa cho tôi.
Tôi xem thử:
"Ung thư dạ dày, giai đoạn cuối."
Trời đất, bảo sao mọi người bảo ta và Lâm Nhược Phong là một cặp trời sinh.
Đến cả chuyện mắc bệnh cũng tâm linh đến .
Một người thì ung thư phổi, một người thì ung thư dạ dày, đúng là bệnh của cặp nhân.
Tôi ném tờ đơn trả lại cho ta:
"Cô bị ung thư thì liên quan gì đến tôi, tôi sẽ không vay tiền để chữa bệnh cho đâu."
Hồ Viên Viên nắm chặt lấy chân tôi, nước mũi nước mắt tràn hết ra quần tôi: "Tiểu Trúc à, em không phải đến để vay tiền chị!"
Cô ta lau nước mắt: "Bác sĩ trong nước không chữa bệnh của em, ở Mỹ có cách chữa!"
"Tiểu Nam dạo này đang bác sĩ ở Mỹ, em cầu xin chị hãy liên lạc giúp em với ấy, chị với ấy em bị bệnh, chắc chắn ấy sẽ không để em mặc kệ!"
Nghe đến chữ "Tiểu Nam", tức thì máu tôi dồn lên não.
Không kìm mà đá ta một cái.
"Tiểu Nam?! Cô cũng xứng nhắc đến Tiểu Nam sao?"
"Năm đó em trai tôi say đắm đến , thậm chí còn không quan tâm học vấn thấp hơn nó rất nhiều, vẫn nhất quyết đưa đến ra mắt gia đình, nhờ tôi giới thiệu việc cho ."
"Thấy cũng từng học qua trường y, nên tôi để chăm sóc mấy hôm cho bố của Lâm Nhược Phong. Ai ngờ lại dám thông dâm với Lâm Nhược Phong!"
"Hai kẻ khốn nạn các người, lại còn mấy chuyện đó trong căn phòng mới bố mẹ tôi chuẩn bị cho hai người!"
Tôi quát lớn chất vấn ta:
"Cô có biết Tiểu Nam chán nản bao lâu mới vượt qua chuyện đó không?!"
"Nếu không phải tại , sao nó lại đau lòng bỏ đi Mỹ?!"
"Cô giẫm chết cái ý niệm này đi, Tiểu Nam ghét lắm! Nó đã quên sạch từ lâu rồi!"
Hồ Viên Viên khóc đến ngất đi, điên cuồng lắc đầu:
"Không thể nào, không thể nào, Tiểu Nam rằng ấy chỉ một mình em, giờ ấy chắc chắn cũng không quên em!"
"Nếu không phải ấy em đến chết đi , sao ấy phải bỏ đi xa đến ?"
"Bây giờ Lâm Nhược Phong đã chết, em lại đang độc thân. Chị với Tiểu Nam là em muốn lại từ đầu với ấy, chắc chắn ấy sẽ đồng ý!"
Cái vẻ tự cho là đúng của ta thật khiến tôi buồn nôn.
"Được!" Tôi lấy điện thoại ra: "Cô không phải là Tiểu Nam vẫn còn sao? Giờ tôi sẽ gọi điện để kiểm chứng xem."
Hồ Viên Viên đang tràn đầy hy vọng thì điện thoại đã kết nối.
Tôi mở loa lớn.
"Alo em trai, Hồ Viên Viên muốn lại với em đấy. À đúng rồi, ta bị ung thư dạ dày, muốn em giúp đỡ ở Mỹ..."
Tôi còn chưa xong thì bên kia đã truyền đến một tiếng gầm như sấm:
"Bảo! Cô! Ấy! Cút!"
Tiếng "cút" đó khiến ánh sáng trong mắt Hồ Viên Viên vụt tắt dần.
Tôi khinh bỉ liếc ta: "Bây giờ thì đã nghe rõ chứ? Tiểu Nam đã quên từ lâu rồi!"
Bạn thấy sao?