1
Ngay khi Lâm Nhược Phong vừa mất, tôi lập tức gọi người chuyển ta đến nhà tang lễ.
Tôi đâu nỡ bỏ tiền xe tang đưa cái xác hôi hám đó đi.
Tôi mua một tấm vải cũ bọc quanh ta, rồi gọi bác lái xe phế liệu già đến.
Tôi đưa bác ấy hai mươi ngàn, bảo đi theo xe tôi, đạp xích lô chở ta đi.
Tới nhà tang lễ, tôi chẳng thèm để ý đến ánh mắt chỉ trỏ của nhân viên, trực tiếp :
“Tôi muốn mua gói hỏa táng rẻ nhất, chỉ cần hóa thành tro là ”.
Thế nên, lúc này xác Lâm Nhược Phong đang cháy ngùn ngụt trong lò hỏa táng, còn bảo bối mà ta thương nhất lúc còn sống, Hồ Viên Viên, thì vội vã chạy tới.
Cô ta gục ngã ngay trước cửa lò hỏa táng, khóc lóc thảm thiết, nước mũi chảy thành dòng.
Nếu không biết, chắc sẽ nghĩ ta mới là vợ chính thức của Lâm Nhược Phong.
Tôi thầm hả hê trong lòng, lắm, khóc thế này đáng mặt lắm, đúng kiểu mấy năm qua Lâm Nhược Phong không thương ta vô ích.
Trong tay Hồ Viên Viên còn bế một đứa trẻ sơ sinh, nó đang ta với vẻ bối rối.
Khóc lóc gần xong, Hồ Viên Viên lau nước mắt, đi thẳng đến trước mặt tôi.
Cánh tay nhỏ nhắn đeo móng tay giả tinh xảo của ta giơ ra, ngoạc miệng :
“ chuyển cho tôi một ngàn trước, con hết sữa rồi”.
Tôi bật ngay tại chỗ và chế giễu: “Con hết sữa thì liên quan quái gì đến tôi?!”
Hồ Viên Viên mở to mắt: “Trần Tu Trúc, đừng có giả bộ không hiểu!”
“Trước khi chết, A Phong đã giao phó mẹ con tôi cho đấy!”
“Nếu con tôi chết đói vì không có sữa, có đối mặt với ấy không?!”
Tôi mân mê chiếc túi Dionysus của Gucci trong tay:
“Trước khi ta chết đúng là có thế. Nhưng mà...”
Tôi liếc xéo ta rồi : “Tôi có hứa với ta đâu”.
“Anh ta phản bội tôi, còn muốn tôi nuôi người thứ ba và đứa con hoang của ta à? Ha ha, tôi có bị bệnh mới thế”.
Hồ Viên Viên tức giận, đột nhiên lớn tiếng:
“Con hoang cái gì! Trần Tu Trúc, không có lương tâm à!”
“Cô không có khả năng sinh con, không gánh vác trọng trách nối dõi tông đường nhà họ Lâm. Là Hồ Viên Viên tôi đã sinh cho A Phong một đứa con trai mập mạp, hoàn thành nghĩa vụ của ! Đã thay tròn trách nhiệm của một người con dâu nhà họ Lâm!”
Cô ta càng càng hăng, cặp mắt liếc xéo khiến người ta nổi hết cả da gà:
“Nếu không có tôi, chính là tội đồ của nhà họ Lâm, chết rồi cũng không có mặt mũi nào gặp tổ tiên!”
“Cô phải biết ơn tôi, phải đáp ứng em đầy đủ từ miếng ăn đến giấc ngủ, giúp A Phong nuôi dạy con trai! Cô có hiểu không hả!”
Tôi bị vô sinh bẩm sinh, lời ta đúng.
Nhưng mà nhà họ Lâm có tám đời là nông dân nghèo, trong nhà chỉ có hai căn nhà đất cũ nát, một căn còn dùng để nuôi lợn.
Một gia đình như thế, lại không có ngai vàng để thừa kế, thì nối dõi tông đường để gì?
Tôi lạnh một tiếng: “Nhưng tôi không có tiền! Không phải tiền của tôi đã bị các người moi sạch hết rồi à?”
Tôi không oan cho họ đâu.
Năm năm trước, trước khi hai người ngoại bỏ trốn, nhân lúc tôi đi dạy vắng nhà, họ đã hốt sạch những thứ có giá trị trong nhà.
Ối trời!
Chiếc túi xách da cừu Chanel của tôi!
Ối trời!
Chiếc vòng tay cỏ bốn lá của Van Cleef & Arpels!
Ối trời!
Chiếc áo khoác lông chồn của tôi!
Tất cả đều trở thành vốn liếng cho họ ăn chơi phung phí.
Trước khi đi, Hồ Viên Viên thậm chí còn đá con chó nhà tôi một cú.
Sợ đến nỗi nó mất ba ngày mới dám ăn cơm.
Bây giờ, nghe tôi “không có tiền”, mắt Hồ Viên Viên lại mở to trừng trừng.
Cô ta chỉ vào chiếc túi xách Gucci của tôi: “Không có tiền thì sao mà mua chiếc túi đắt tiền như thế này?”
“Hàng fake thôi”
Cô ta lại chỉ vào chiếc xe Audi đỏ mà tôi đỗ trước cửa nhà tang lễ: “Không có tiền thì sao mà đi chiếc xe đắt tiền thế này?”
“Thuê thôi”
…
Bạn thấy sao?