Rất lâu sau đó, trong căn phòng yên tĩnh như chết, mới vang lên tiếng khóc vỡ òa đau đớn, xé nát cả lồng ngực.
m thanh ngắt quãng, như một linh hồn gào thét giữa vực thẳm, tiếng nức nở càng lúc càng lớn, càng lúc càng tuyệt vọng.
Cuối cùng, là những cơn nôn khan không thể kiểm soát, như muốn móc hết gan ruột ra ngoài nỗi đau quá sâu, không còn cách nào để trốn tránh nữa.
……
Khóc đến khản giọng, Khinh Âm lại trở về bình lặng.
Cô ra viện với tốc độ như gió, không chần chừ một giây.
Đưa Thẩm Hoài kẻ đã dùng danh nghĩa để người Cố Phong ra tòa.
Cả bọn chủ nợ đánh người, kẻ cho vay nặng lãi điều hành đường dây xám, và bác sĩ chui thực hiện phẫu thuật bất hợp pháp…
Không một ai tha.
Cô thậm chí còn nhận nuôi Nhiên Nhiên, dốc toàn tâm toàn lực chăm sóc đứa trẻ ấy như thay Cố Phong bù đắp.
Tất cả mọi việc, xử lý gọn gàng như một cỗ máy lạnh lùng.
Bên ngoài vào, bình thản đến kỳ lạ.
Cảm ổn định đến mức… không giống một người từng bị đánh sụp hoàn toàn vì mất mát.
Chỉ những lúc đêm khuya tĩnh lặng, khi mọi âm thanh của thế giới bên ngoài đều lắng xuống,
Khinh Âm mới lặng lẽ ôm cuốn nhật ký, từng trang… từng trang lật xem.
Trong căn phòng nhỏ, chỉ còn lại tiếng khóc vụn vỡ và nghẹn ngào, đau đớn đến nghẹt thở.
Nét mực trong nhật ký dần nhạt đi qua từng trang, như thể mỗi chữ đều mang theo hơi thở cuối cùng của chồng người đàn ông đã âm thầm suốt cả cuộc đời.
Người chồng ấy…
Người từng bảo vệ bằng tất cả dịu dàng trên đời,
Người từng lau nước mắt cho bằng tay run rẩy,
Người từng ngốc nghếch như đứa trẻ…
Giờ đây đã chết.
Chết lạnh lẽo trên bàn mổ.
Chết khi chưa kịp một lời tạm biệt.
Anh sẽ không bao giờ… bằng ánh mắt đầy thương ấy nữa.
Cô đáng lý… nên hiểu từ lâu rồi.
Cố Phong chưa bao giờ là người tham lam tiền bạc.
Anh dùng tất cả số tiền có để trả nợ.
Thậm chí… là trả bằng cả mạng sống của mình.
Những lời cay nghiệt, tàn nhẫn từng
Chỉ là để ép an tâm điều trị, để không vì mà níu kéo hay bận lòng nữa.
Người chồng mà đến tận xương tủy trước khi chết đã phải chịu đựng biết bao đau đớn.
Cuối cùng… lại độc ngã xuống giữa nơi nghĩa trang hoang vắng, không một ai bên cạnh.
Sao trên đời lại có người ngu ngốc như ấy chứ?
Sao có thể… một lần nữa bỏ rơi như ?
Rõ ràng… chỉ đang giận dỗi.
Rõ ràng chỉ là một chút bướng bỉnh, một chút tự ái.
Khinh Âm đã luôn hy vọng rằng Cố Phong vẫn đang dõi theo livestream, rằng sẽ vì mà quay về, trở lại bên và con .
Cô thậm chí không quan tâm đến sự thật nữa, không cần bất kỳ lời biện minh nào.
Chỉ cần chịu một câu xin lỗi, chỉ cần đồng ý gặp một lần thôi,
Dù thật sự chỉ vì tiền, cũng chấp nhận.
Nhưng… không ngờ, thứ mình nhận lại là tin đã chết.
Cô không dám nghe.
Không dám tin.
Cô thà tự lừa mình dối người, với bản thân rằng tất cả chỉ là một câu chuyện bi thương mà Cố Phong tự bịa ra để lừa lấy sự cảm thông của .
Chỉ cần… điều đó cho chút hy vọng rằng, vẫn còn sống ở đâu đó trên thế giới này.
Nhưng hiện thực luôn tàn nhẫn đến lạnh lùng.
Nó xé nát mọi ảo tưởng đẹp đẽ trong ,
Lôi sự thật đẫm máu ra giữa ánh sáng ban ngày,
Bắt không còn nơi nào để trốn.
Và rồi… một sự thật còn tàn nhẫn hơn nữa bị bóc trần
Chính vì tin nhầm Thẩm Hoài, mới gián tiếp đẩy Cố Phong vào chỗ chết.
……
Lần tiếp theo trợ lý gặp lại Khinh Âm là ở nước ngoài.
Khoảnh khắc thấy , ta sững sờ thật lâu.
Người phụ nữ từng sắc sảo, mạnh mẽ không ai lay nổi ấy, giờ đây gầy đến mức xương gò má nhô cao, khắp người chi chít vết thương cũ mới đan xen, ánh mắt mờ đục, trống rỗng.
Căn bệnh trầm cảm của tái phát dữ dội và khốc liệt.
Cảm giác tội lỗi như cơn sóng thần nuốt trọn cuốn phăng đi tất cả lý trí, niềm tin và sức lực còn sót lại.
Trợ lý nhẹ giọng an ủi, trong lòng rất rõ…
Lời chẳng thể cứu một người đã mất đi lý do để sống.
Cuối cùng, chỉ còn cách mở miệng một cách tàn nhẫn, như vả vào vết thương còn rỉ máu:
“Tổng giám đốc Lâm… Tiểu thư và bé kia… bây giờ chỉ còn lại .
Dù chỉ là vì ông Cố, cũng phải sống tiếp.”
Đó là sợi chỉ cuối cùng giữ lại Khinh Âm trên cõi đời này.
Câu duy nhất… còn níu khỏi vực sâu tuyệt vọng.
Cuối cùng, ấy – đã rời đi.
Khinh Âm đã rời đi.
Cô đã gắng gượng suốt mười ba năm, nuôi nấng hai đứa trẻ trưởng thành, hoàn thành tâm nguyện cuối cùng mà Cố Phong để lại.
Cô không thất hứa.
Cô từng sẽ sống tiếp, và đã .
Cho đến khi tất cả đều yên ổn, cho đến khi không còn ai cần đến nữa, mới chịu bước về phía kết thúc.
Tại tòa nhà dang dở từng chôn vùi Cố Phong.
Cô cắt cổ tay tự vẫn, máu tươi nhuộm đỏ quyển nhật ký cũ kỹ và tấm ảnh gia đình đã ố vàng.
Đó là tương lai họ từng mơ ước, cũng là chấp niệm duy nhất cả đời .
Cuối cùng, cũng đi tìm rồi.
Trợ lý đứng lặng giữa hành lang đổ nát, thi thể đã tái nhợt không còn sức sống, trên khuôn mặt ấy lại hiện lên một nụ .
Một nụ thanh thản, an yên chưa từng có.
Những dải lụa đỏ trong gió chùa tung bay, như tiễn đưa rời nhân thế.
Còn ở một thế giới khác có người cuối cùng cũng dang tay ra, để ôm trọn lấy vòng tay đã bỏ lỡ bao năm.
Trợ lý nghĩ, có lẽ… ấy đã gặp Cố Phong rồi.
Làm theo di nguyện, người ta chôn hai người bên nhau.
Vật tùy táng chỉ có một dải lụa đỏ và một tấm ảnh chụp chung cả gia đình, đã thấm máu.
Mặt sau tấm ảnh, chỉ vỏn vẹn hai dòng chữ mềm mại, nắn nót:
“Cố Phong, em .”
“Cố Phong, xin lỗi .”
Bạn thấy sao?