Người Chồng Bạc Tình [...] – Chương 3

Ngày 9 tháng 6 năm 2023

Những vết lở loét vì lạnh trên người tôi cuối cùng cũng đã khỏi.

Chỉ là toàn thân vẫn đau nhức dữ dội, như thể có ai trói chặt tôi lên một lưỡi dao thép mà cứa dần từng chút một.

Nhưng nợ vẫn chưa trả xong, tôi chỉ có thể nghiến răng mà gượng dậy.

Tôi xin việc ở một công trường mới, công việc còn nặng nhọc hơn trước, tiền công cũng tăng lên kha khá.

Trong lúc việc, tôi bị người ta cố nhốt vào lồng sắt thép.

Dưới cái nắng gay gắt, tôi bị phơi suốt nhiều giờ liền, đến khi mất nước, bất tỉnh, mới kéo ra.

Người bày trò chơi khăm tôi là “ Thẩm” bố của một cậu sinh viên trường đại học A, một người khen là có thiên phú phi thường.

Tối hôm đó, cậu con trai ấy đến bệnh viện xin lỗi.

Tôi nằm trên giường bệnh, cậu ta thật lâu.

Những ngày tháng chuyên tâm trong phòng thí nghiệm, giờ đây… cứ như là chuyện từ kiếp trước.

Thầy hướng dẫn đã nhiều lần tìm tôi, chân thành khuyên nhủ suốt cả một thời gian dài.

Khinh Âm cũng nhắn tin cho tôi, khuyên tôi đừng từ bỏ con đường nghiên cứu mà tôi từng dốc hết tâm huyết theo đuổi.

Rõ ràng… trước kia tôi đã vì nó mà đánh đổi biết bao nhiêu.

Tôi photoshop một bức ảnh, gửi cho ấy.

Sau đó, tôi chặn hết tất cả bè cùng nghiên cứu.

Tôi với ấy: “Giờ có tiền rồi, cuối cùng cũng không phải chịu khổ nữa. Anh ghét phải ngâm mình trong phòng thí nghiệm chịu đựng đủ thứ vất vả.”

Chắc Khinh Âm và thầy đều rất thất vọng…

Nhưng thật ra, tôi vẫn luôn… rất muốn quay lại trường, tiếp tục nghiên cứu.

Nếu như… không có tất cả những biến cố này…

“Nghiên cứu của tôi chắc sắp có kết quả rồi.

Khinh Âm và con … chắc sẽ tự hào về tôi lắm, đúng không?”

……

Phóng viên đọc xong câu cuối cùng, giọng đã run lên vì .

Vợ tôi thì lạnh nhạt đáp lại:

“Diễn rất đạt, đúng là cao tay trong việc tạo kịch bản lấy lòng người khác.”

“Anh ta đã sớm từ bỏ nghiên cứu rồi. Khi rời đi thì tuyệt đến mức ấy, giờ quay lại… chẳng phải đã quá muộn sao?”

Phóng viên mấp máy môi, định gì đó, vợ tôi đã không muốn nghe thêm nữa.

Cô lạnh lùng quay lưng, cắt đứt kết nối livestream ngay tại chỗ.

Lượng người xem trong phòng livestream lập tức tăng vọt.

Bình luận mắng chửi lại dậy sóng khắp màn hình.

Cư dân mạng bắt đầu tra ra thông tin từ nhóm nghiên cứu mà tôi từng tham gia. Họ phát hiện nhóm hiện đang rất thành công, bè đồng môn của tôi đều đã trở thành chuyên gia đầu ngành.

Không ít người cho rằng tôi đang cố diễn cảnh đáng thương để tranh thủ sự cảm thông.

Một vài đồng môn cũ thậm chí còn xuất hiện trong livestream để rõ sự :

【Lúc đó ta bỏ đi chuyện lớn như , giờ chỉ cần một câu “xin lỗi” là xong à?】

【Cô ấy đã tổn thương đến mức ấy, sao có thể dễ dàng tha thứ cho ta ?】

Cuối cùng, sau nhiều lần phóng viên khẩn cầu, họ thông báo đã tìm người đăng bài ẩn danh.

Lúc đó, vợ tôi mới miễn cưỡng đồng ý tiếp tục buổi phỏng vấn.

Khi video kết nối, trong khung hình mờ mờ hiện lên một gầy gò yếu ớt.

Vợ tôi đứng sững lại rất lâu, rồi lạnh lùng mở miệng:

“Trông giống thật đấy. Cô là con của Cố Phong phải không? Giờ bố con các người cùng nhau dàn dựng để lừa thiên hạ à?”

khẽ run lên, cúi đầu im lặng.

Sau đó lấy ra một quyển sổ.

Cuốn nhật ký cũ kỹ, bìa rách tả tơi, ố vàng vì thời gian, trên mặt giấy còn vương lại không ít vết máu đã khô.

Giọng run rẩy, vẫn cố gắng từng chữ từng câu đọc lên:

“Ngày 29 tháng 11 năm 2023…”

Lại một mùa đông lạnh buốt nữa, tôi lại chỉ cảm thấy nóng.

Ngũ tạng trong người như bị thiêu đốt, tôi nghĩ… mình sắp chết rồi.

Sau khi trả xong khoản nợ trong tháng, tôi ôm lấy cái bụng quặn đau, không chịu nổi nữa đành xin nghỉ.

Tôi quay về khu nhà hoang thật sớm, chỉ muốn ngủ sớm một chút. Gần đây tôi hay mơ thấy Khinh Âm và con .

Tôi tham lam quá, chỉ mong giấc mơ đêm nay có thể dài thêm một chút nữa.

Không ngờ trong hành lang lại có một đứa trẻ, chắc là cái bóng lảng vảng dọa tôi mấy đêm trước.

người đầy bụi bẩn, gầy đến trơ xương, trông vô cùng đáng thương.

Có lẽ là bị tôi thấy, con bé sợ hãi đến mức khuôn mặt lem luốc lại càng thêm nhòe nhoẹt nước mắt.

Tôi vào đôi mắt to tròn như quả nho đen của con bé… lại như thấy hình bóng con mình hiện ra.

Tim tôi thắt lại, đau đến không thở nổi.

Nhưng tôi chẳng có gì cả… lấy đâu ra khả năng giữ nó lại?

Tôi vốn định bước đi, nó lại khóc đến mức ngất lịm ngay tại chỗ.

Nhìn cái thân hình bé xíu nằm co ro trên sàn… tôi vẫn không nỡ lòng.

Tôi bế con bé lên, gương mặt nhỏ nhắn nhòe nhoẹt nước mắt, bỗng mơ hồ nhớ lại ngày con tôi rời đi.

Hôm đó… tôi có lẽ còn khóc thảm hơn cả con bé này.

Tôi giữ đứa trẻ lại bên mình. Vì chút ích kỷ trong lòng, tôi gọi nó là “Nhiên Nhiên” cái tên thân mật của con tôi.

Tôi biết là sai… vẫn không kiềm bản thân.

Tối hôm đó, tôi mơ thấy con .

Con bé chống nạnh, phụng phịu rằng đang giận tôi.

Tôi vội vàng dỗ dành, giấc mơ tan biến quá nhanh, để lại nơi khoé mắt tôi chỉ còn những giọt nước đọng lại.

Nhiên Nhiên rất hiểu chuyện.

Dù cùng tôi ăn rau dập, nhặt bánh mì hết hạn nơi thùng rác, con bé chưa từng than vãn một lời.

Thậm chí còn xung phong muốn theo tôi đến công trường để kiếm tiền phụ giúp.

Tôi con bé, cứ như con tôi thật sự đang ở bên cạnh.

Nhờ có nó, những ngày tháng tăm tối của tôi dường như cũng trở nên dễ chịu hơn đôi chút.

Nhưng số phận vốn luôn nghiệt ngã.

Chẳng bao lâu sau, con bé đổ bệnh.

Tan ca trở về, tôi thấy nó ngã gục trong lớp tuyết dày, gương mặt trắng bệch như chính nền tuyết bên dưới, trắng đến mức đáng sợ.

Đôi mắt con bé ngấn lệ, miệng khẽ thì thầm:

“Đau quá… đau quá… Nhiên Nhiên đau lắm…”

Tôi cảm nhận sự sống đang dần trôi khỏi cơ thể nhỏ bé ấy.

Tim tôi hoảng loạn, tuyệt vọng đến cùng cực.

Tôi không có tiền để cứu con bé!

Cuối cùng, tôi vẫn ôm nó lao đến bệnh viện.

Chi phí phẫu thuật không nhiều, chỉ cần mười ngàn tệ thôi.

Nhưng tôi bấy giờ thân không một xu dính túi, cũng chẳng ai sẵn lòng cho tôi vay.

Tôi từng nghĩ đến chuyện từ bỏ, nghe tiếng khóc yếu ớt ấy – giống hệt con tôi – lòng tôi… không thể nào nhẫn tâm .

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...