Làn da dưới lớp áo bị cắn đến bầm tím, không còn chỗ nào lành lặn.
Hằng ngày, vẫn phải gồng mình đối mặt với sự chèn ép từ các cổ đông trong công ty.
Cô bận rộn đến mức trời đất đảo lộn, vẫn chu toàn chăm sóc cho tôi và con , để tôi có thể yên tâm một “nhà khoa học lớn” bao nuôi.
Tôi muốn san sẻ gánh nặng với , lại cố chấp không chịu buông lời.
Cô bảo hiểu rõ niềm đam mê nghiên cứu trong tôi, tôi hãy yên tâm vì mọi thứ đã có lo.
Thế rồi… lại cắt cổ tay trong phòng tắm.
Con tôi ôm chặt trong lòng, khóc đến khản cả giọng, nghẹn ngào hỏi:
“Ba ơi… mẹ có phải sắp không cần con nữa rồi không?”
Tôi bị câu hỏi ấy của con đánh cho chân tay bủn rủn, tim như bị xé toạc thành một vết rách sâu hoắm.
Khinh Âm cứu sống, ánh mắt tôi và con đầy áy náy, liên tục xin lỗi.
Nhưng khi nghe đến phác đồ điều trị của bác sĩ, lại lặng lẽ từ bỏ.
Con còn chưa hiểu chuyện, ngây thơ hỏi vì sao.
Còn tôi thì biết đã kháng thuốc rồi.
Đêm đó, ôm chặt lấy tôi, thì thầm:
“Em , nhiều lắm… Nhưng em mệt rồi.”
Con của ba… cuối cùng, ba vẫn không giữ mẹ con lại bên cạnh nữa rồi, phải không?
Sau khi dỗ cho Khinh Âm ngủ, tôi quay mặt đi, âm thầm khóc suốt một đêm dài.
Đúng ngày tôi đưa đi điều trị bằng liệu pháp điện giật, đám chủ nợ lại chặn đường tôi giữa đêm khuya.
Tôi không dám cho biết công ty đã bị người ta giăng bẫy, sắp bước vào giai đoạn sản và thanh lý.
Cuộn mình trong góc, cơ thể bầm tím vì bị đánh, tôi nhận phác đồ điều trị đến từ nước Y mà bác sĩ gửi tới.
“Ra nước ngoài điều trị là cách duy nhất hiện tại có thể cứu ấy.”
Tôi cố nuốt xuống dòng máu đang dâng trào trong cổ họng, hiểu rằng đây là con đường duy nhất tôi có thể lựa chọn.
Khinh Âm, thà để em hận , cũng muốn em sống tiếp, thật tốt.
Tha lỗi cho … một người chồng quá đỗi ích kỷ.”
……
Trang nhật ký vừa kết thúc, cổ họng phóng viên đã khô khốc, nghẹn ngào.
Cô lau đi giọt lệ đọng ở khóe mắt, cất tiếng hỏi:
“Không ngờ đằng sau lại là một sự thật cảm đến .”
“Cố tiên sinh… thật sự đến khổ sở!”
Ánh mắt vợ tôi cứng đờ, đờ đẫn về phía trước, không nên lời.
Thế trong phòng livestream, khu vực bình luận vẫn cuồn cuộn những lời mắng chửi không dứt.
【Cố Phong bịa chuyện cũng khéo đấy! Chắc tốn không ít tiền mua kịch bản đâu nhỉ!】
【Thấy vợ cũ thành đạt rực rỡ, giờ lại muốn quay về bám víu chứ gì.】
【Buồn nôn thật sự, cái đồ cặn bã sống bằng lời dối, đúng là loại ký sinh trùng ghê tởm!】
Nước mắt đã dâng đầy trong mắt vợ tôi, lại bị kìm nén, giọng vang lên lạnh lẽo như băng:
“Chiêu trò tẩy trắng cũng cao tay phết.”
“Nếu không phải tôi từng nhận video ta say xỉn trong phòng bao ở hộp đêm hạng sang bên nước ngoài, suýt nữa cũng bị lừa rồi!”
“Cố Phong, diễn xuất của rất khá. Nhưng đừng mơ lừa tôi lần nữa!”
Giọng truyền qua màn hình, xuyên qua từng thiết bị, rót thẳng vào tai từng người xem.
Bình luận trong livestream lập tức bùng nổ lần nữa, hàng loạt lời lăng mạ tràn ngập màn hình.
Phóng viên mà nhíu mày, dứt khoát lật sang trang tiếp theo và bắt đầu đọc:
“Ngày 11 tháng 9 năm 2022
Bệnh của tôi ngày càng nặng hơn.
Trong lúc việc tôi ho ra rất nhiều máu, ông chủ thấy không đành lòng nên đặc cách cho tôi nghỉ sớm.”
Lần đầu tiên tôi tan ca sớm như .
Nhìn dòng người qua lại tấp nập trên phố, trong lòng lại trào lên một nỗi đơn và đau đớn không sao diễn tả.
Khinh Âm, em và con ở nước ngoài… sống có ổn không?
Khinh Âm, nhớ hai mẹ con em quá.
Trước đây, mỗi lần mệt mỏi, chỉ cần em trêu vài câu, rồi ôm lấy con sạc lại chút năng lượng, là lại có thể vực dậy tinh thần ngay lập tức.
Nhưng giờ… hai người đều không còn bên nữa rồi.
Giờ đây, rất ít khi cảm thấy đau.
Chỉ là đêm qua bị đám chủ nợ đánh quá tàn nhẫn, không kìm , bật lên tiếng kêu thảm thiết.
Chúng thấy phiền phức, dứt khoát tháo cả khớp hàm ra:
“Yếu dần thế này thì còn gì vui nữa?”
Vừa đe dọa , chúng vừa xông vào căn hầm trọ, lục tung mọi thứ như một lũ điên.
Số tiền tôi giấu kỹ để dành cho việc điều trị cho Khinh Âm… cuối cùng cũng bị bọn chúng lục ra.
Tôi chẳng còn cách nào khác, chỉ có thể điên cuồng dập đầu, cầu xin chúng cho thêm vài ngày nữa.
“Cố Phong, mày càng ngày càng ghê tởm. Nhìn mày bây giờ khác gì một con chó đâu?”
Bọn chủ nợ sỉ nhục tôi, bắt tôi phải chui qua háng bọn chúng.
Cảm giác linh hồn bị giẫm đạp… thật sự tệ đến không thể nào tả nổi.
Nhưng ít ra, việc điều trị của Khinh Âm sẽ không bị trì hoãn.
Ngày 17 tháng 12 năm 2022
Chi phí điều trị cuối cùng của Khinh Âm đã thanh toán xong.
Cô vợ ngốc nghếch của tôi vẫn luôn nghĩ rằng, mình một ân nhân giấu mặt giúp đỡ.
Cô ấy gửi cho tôi một tin nhắn đa phương tiện thật dài, chân thành lời cảm ơn, còn hứa sau này nhất định sẽ cố gắng hết sức để báo đáp người đó.
Cuối tin nhắn… còn có một đoạn ghi âm giọng con tôi!
Tôi nhớ hai mẹ con họ quá. Nhớ đến mức phát điên.
Nhưng có lẽ… tôi không còn cơ hội gặp lại họ nữa rồi.
Số tiền trên người bị bọn chúng lấy sạch, tôi đành phải chuyển vào sống trong một khu chung cư bỏ hoang.
Tôi vốn là người sống kiểu cách, ưa sạch sẽ, dễ khó chịu.
Khinh Âm lúc nào cũng bảo tôi còn giống “công chúa nhỏ” hơn cả ấy.
Sợ lạnh, cũng sợ nóng, ăn uống lại cực kỳ kén chọn.
Nhưng giờ thì tôi khác rồi.
Sống trong hành lang gió lùa tứ phía, chỉ quấn tạm vài tờ báo cũ, mà tôi vẫn có thể ngủ ngon.
Rau dập ở chợ sớm, bánh mì mốc trong thùng rác tất cả đều trở thành bữa cơm miễn phí của tôi.
Thế nào, chồng em đây… khả năng thích nghi cũng ổn đấy chứ?
Thật ra sống trong khu nhà bỏ hoang cũng không tệ lắm, chỉ là…
Tôi luôn có cảm giác… hình như có ai đó đang âm thầm dõi theo tôi trong bóng tối.
Thật sự rất đáng sợ.
Bạn thấy sao?