Bố mẹ vợ gặp tai nạn máy bay qua đời, tôi thừa cơ chiếm đoạt tài sản, nắm quyền công ty, rồi tàn nhẫn đuổi vợ con ra nước ngoài, mặc kệ sống chết.
Ba năm sau, ấy trắng tay dựng sự nghiệp, lập nên một tập đoàn xuyên quốc gia, dẫn con trở về trong ánh hào quang.
Trong buổi livestream phỏng vấn, phóng viên hỏi người đầu tiên muốn gặp khi trở về là ai.
Giọng ấy lạnh như băng:
“Chồng tôi kẻ vì tranh giành gia sản mà vứt bỏ vợ con.”
“Nghe ta bị nhân lừa sạch tiền, giờ thân tàn ma dại. Cô có nghĩ ta sẽ hối hận vì ngày đó đã tuyệt đến thế không?”
Cư dân mạng phẫn nộ, bình luận giận dữ tràn ngập phòng livestream, tên tôi lập tức leo thẳng top tìm kiếm.
Toàn bộ mạng xã hội sục sôi truy lùng kẻ bạc phụ nghĩa là tôi.
Nhưng cuối cùng, thứ họ tìm thấy… chỉ là một bia mộ hoang vu.
Và một cuốn nhật ký đã ố vàng theo năm tháng.
……….
Vừa giới thiệu trai mới với hàng triệu khán giả, vợ tôi chưa kịp hết câu thì phóng viên hậu trường đã nhận bản scan một cuốn nhật ký cũ, giấy đã ngả vàng.
Trợ lý ghé tai thì thầm vài câu, ấy sững người mất một lúc, sau đó khẽ nhếch môi lạnh:
“Ra tay nhanh thật đấy.”
“Hắn vẫn giỏi tính toán như xưa.”
Phóng viên trong buổi livestream trầm ngâm hồi lâu rồi mới cất tiếng:
“Người đăng bài rằng đã tìm thấy cuốn nhật ký này khi đang quét dọn một ngôi mộ. Cô Lâm Khinh Âm, có phiền nếu tôi đọc nó trực tiếp trên sóng không?”
Nghe , sắc mặt ấy lập tức tái đi, rất nhanh đã chuyển thành giận dữ đầy châm chọc.
“Để quay lại với tôi, ngay cả cái cớ ‘mình đã chết’ hắn cũng dám bịa ra. Thật sự là chẳng từ thủ đoạn nào cả!”
“Người đăng bài ẩn danh ấy tám phần là hắn tự đi. Tôi cho biết, Cố Phong, tôi và Nhiên Nhiên đã có cuộc sống mới rồi. Kể cả có chết, mẹ con tôi cũng sẽ không bao giờ tha thứ!”
Phóng viên nghe liền gật đầu, vừa định đổi sang chủ đề khác thì lại nghe cất giọng ngăn lại.
“Muốn đọc thì đọc đi.”
Vợ tôi mím môi, chậm rãi :
“Tôi cũng muốn nghe xem, ta sẽ biện minh cho mình thế nào.”
Nghe , phóng viên mừng rỡ, lập tức mở tài liệu ra và bắt đầu đọc.
“Ngày 17 tháng 9 năm 2021
Khinh Âm phát hiện tôi chuyển nhượng tài sản công ty.
Cô ấy mặt mũi trắng bệch, thân hình gầy gò trong bộ đồ bệnh nhân, nước mắt ướt đẫm cả khuôn mặt. Cô ấy khàn giọng quỳ xuống cầu xin tôi, rằng công ty là tâm huyết cả đời của cha mẹ , không thể để bị bán đi.
Tôi đau lòng đến tột độ. Vừa truyền nước xong, sao lại tự dày vò bản thân đến mức này chứ?”
Khinh Âm thấy sắc mặt tôi tái đi thì khóc càng dữ dội hơn, thân hình bé nhỏ run rẩy không ngừng.
Cô ấy , hiện tại chỉ còn tôi và con , cầu xin tôi đừng bỏ rơi mẹ con .
Tôi mà tim như bị bóp nghẹt, đến cả hít thở cũng trở nên khó khăn.
Nhưng cuối cùng, tôi vẫn nhẫn tâm đẩy ra, lạnh lùng mỉa mai:
“Ba mẹ chết, thì bệnh tật, nếu tôi không bán công ty thì lấy gì mà sống?”
“Tôi lấy là để mong có cuộc sống sung túc, giờ bắt tôi theo chịu khổ, có lý không?”
“Nếu còn tiếp tục chuyện, tôi sẽ bán luôn cả và con !”
Tôi lạnh mặt buông ra từng lời độc ác, thế Khinh Âm vẫn không chịu tin.
Cô chỉ cứng đầu rơi lệ, nghẹn ngào hứa hẹn.
Cô ôm chặt lấy eo tôi, không buông, nghẹn ngào hỏi tôi có phải đang giấu điều gì không.
Cầu xin tôi hãy ra, sẵn sàng cùng tôi vượt qua.
Lúc cổ phiếu bắt đầu bị bán tháo, Khinh Âm còn quỳ sụp xuống đất dập đầu, cầu xin tôi đừng rẻ rúng bán đi tâm huyết cả đời của ba mẹ .
Vốn là người kiêu ngạo như thế, mà để cầu xin tôi, ấy chẳng màng đến tôn nghiêm, trán đập đến rớm máu, loang lổ cả một mảng.
Tôi đưa tay kéo từ dưới đất lên, hung hăng ném xuống giường, tiếp tục thốt ra những lời cay nghiệt để giày vò thêm lần nữa.
Ngón tay tôi ấn chặt lên vết thương của , không chút nương tay.
Cuối cùng, tôi còn dọa nếu còn tiếp tục loạn, thì sẽ không bao giờ cho gặp lại con nữa.
Vừa dứt lời, ấy cuối cùng cũng hoàn toàn tuyệt vọng, mềm nhũn ngã xuống giường như một con búp bê rách nát.
Tôi đóng cửa rời đi, mới nghe thấy tiếng khóc nghẹn ngào, đau đớn đến tận xương tủy vang lên phía sau.
Khinh Âm vốn là người dễ khóc, tiếng khóc xé lòng hôm đó… là lần đầu tiên tôi từng nghe thấy.
Khinh Âm, xin lỗi.
Tất cả đều là lỗi của , mới khiến em phải chịu đựng nhiều đau khổ đến .
……
Trang nhật ký đầu tiên vừa kết thúc, phóng viên khéo léo dừng lại để khán giả có thời gian phản ứng.
Khu vực bình luận của livestream lập tức bùng nổ, những dòng chữ phẫn nộ cuồn cuộn như sóng trào:
【Ghê tởm thật sự, trên đời sao lại có người chồng tuyệt đến mức đó?!】
【Công ty nhà họ Lâm định giá cả trăm tỷ, mà hắn dám bán rẻ như , đầu có vấn đề à?!】
【Không có bệnh cũng phải bị điên mới bỏ một người như tổng giám đốc Lâm giờ chắc hối hận muốn chết rồi, đáng đời!】
【Thật xót xa cho tổng giám đốc Lâm loại cặn bã như Cố Phong hoàn toàn không xứng với ấy!】
【Giờ Thẩm Hoài thấy ưng mắt hẳn, bảo sao tổng giám đốc Lâm lại trân trọng ấy đến !】
Người mà dân mạng nhắc đến Thẩm Hoài chính là trai mới của vợ tôi, cũng là “người bố mới” của con tôi.
Ánh mắt phóng viên lóe sáng, lập tức lên tiếng hỏi:
“Xin mạo muội hỏi một câu, tổng giám đốc Lâm so với Cố Phong, có phải Thẩm Hoài có nhiều ưu điểm hơn nên mới chọn đời?”
Nghe , vợ tôi gương mặt lạnh lùng, cất tiếng khinh:
“Hắn không xứng để so sánh!”
“Thẩm Hoài là người mà con tôi tự mình công nhận là cha. So sánh ấy với loại cặn bã như Cố Phong, đó chẳng khác nào một sự phạm.”
Phóng viên nghe hơi nhướng mày, ngón tay khẽ vuốt nhẹ chiếc máy tính bảng trong lòng.
Phóng viên tiếp tục đọc sang trang nhật ký tiếp theo.
“Ngày 13 tháng 6 năm 2022
Công ty nhà họ Lâm đã chính thức bị bán đi.
Chỉ là khoản nợ ngày càng lớn, chủ nợ đến đòi tiền ngày càng nhiều, bị đánh đến toàn thân đau ê ẩm… Nhưng may mà tôi đã đưa Khinh Âm và con rời khỏi đây an toàn.
Số tiền ít ỏi có từ việc bán máu, tôi nhờ người gửi cho Khinh Âm, còn bản thân lại quay về công trường việc tiếp.
Tôi luôn nghĩ, chỉ cần nhanh chóng trả hết nợ, là có thể đón mẹ con ấy quay về bên mình!
Cả hai đều là người hay khóc, mềm lòng, có lẽ còn chưa kịp nghe tôi giải thích đã rơi nước mắt mà nhào vào lòng tôi rồi.
Chỉ tiếc vận may của tôi quá kém. Tiền bán công ty bị đóng băng, tờ thông báo lạnh lẽo đó, lần đầu tiên trong đời tôi cảm thấy tuyệt vọng đến mức không thở nổi.
Chủ nợ dùng Khinh Âm và con để uy hiếp tôi, khiến tôi chẳng dám có chút ý định phản kháng nào.
Số phận… đúng là một kẻ độc ác.”
Tôi không chỉ ngập trong nợ nần, mà cơ thể cũng đã đến giới hạn.
Buổi tối co ro trong tầng hầm ẩm thấp, đau đớn đến mức nhiều đêm không thể chợp mắt.
Tôi nghiến răng chịu đựng, cuối cùng vẫn gục ngã tại công trường.
Bác sĩ tôi đầy tiếc nuối: “Nhiễm trùng máu. Nếu điều trị tích cực thì có lẽ vẫn có thể kéo dài chút thời gian.”
Ngửi mùi thuốc khử trùng nồng nặc trong mũi, tôi mở miệng từ chối đề nghị điều trị của bác sĩ.
Bác sĩ còn muốn khuyên thêm, tôi chỉ có thể lảo đảo bỏ trốn khỏi bệnh viện trong sự chật vật.
Những kẻ đòi nợ hung hãn tàn độc, nếu tôi lùi bước, chúng nhất định sẽ không buông tha cho Khinh Âm và con .
Khinh Âm chịu đựng cú sốc quá lớn, có dấu hiệu trầm cảm, trước mặt tôi vẫn cố tỏ ra mạnh mẽ.
Nhưng tôi đã thấy, giữa đêm khuya, ấy thường lặng lẽ ngồi một mình trên ban công, ánh mắt trống rỗng.
Bạn thấy sao?