“Tri Ý, giới hào môn không phải nơi chúng ta có thể mơ tưởng. Anh chỉ muốn sống một cuộc đời bình thường bên em. Về với đi, không?”
Bình luận ảo lập tức bùng nổ:
“Aaaaa nam chính quá! Bất chấp nguy hiểm, vẫn cố kéo nữ chính đi, tôi khóc luôn rồi!”
“Nữ chính đừng cố chấp nữa! Chỉ có đi theo nam chính mới giữ mạng đấy!”
Ánh mắt của mọi người đều đổ dồn về phía tôi, đầy châm chọc và chế giễu.
Tôi hiểu rồi.
Tô Minh Chiêu đang cố dùng chiêu trò này để ép tôi rời đi, mở đường cho Thẩm An An trở thành người thừa kế.
Tôi bạt tay ta ra, quay sang lão gia họ Thẩm, nghiêm túc :
“Nếu mọi người không tin tôi, tôi cầu xét nghiệm ADN.”
Từ lúc tỉnh dậy, tôi đã đi khắp nơi để tìm người thân. Trong thời gian đó, tôi đã học rằng xét nghiệm ADN có thể xác định quan hệ máu mủ. Tôi sẽ không để bất cứ ai điều khiển số phận mình.
Cả sảnh sững người.
“Gì cơ? Cô ta dám cầu xét nghiệm ADN? Chẳng lẽ thật sự là ruột?”
Nụ của Thẩm An An cứng đờ lại, ánh mắt bắt đầu lộ vẻ bối rối.
“Cô đang cố kéo dài thời gian à? Chúng tôi việc gì phải nghe lời !”
“Đủ rồi!”
Lão gia dùng gậy gõ mạnh xuống sàn hai cái cộc cộc, cả đại sảnh lập tức yên lặng.
“An An, đi gọi bác sĩ tới đây, xét nghiệm ADN cho ấy.”
Thẩm An An nghiến chặt môi, không cam lòng cũng không dám cãi, lí nhí đáp: “Vâng, ông, con đi ngay.”
Bình luận ảo lại nổ ra:
“Nữ chính đúng là không biết sợ là gì, cứ cắm đầu đi nhận thân nhận tộc, đến lúc chết chắc mới hối hận!”
Tôi như không nghe thấy, bình tĩnh ngồi xuống để bác sĩ lấy mẫu xét nghiệm.
Một lúc sau, bác sĩ cầm tờ kết quả tiến vào, đứng trước đám đông tuyên bố:
“Thưa các vị, kết quả đã có. Kết luận rất rõ ràng —”
Cả hội trường nín thở, tôi ngẩng cao đầu, đầy tự tin.
Cho đến khi bác sĩ dõng dạc :
“Ông Thẩm và này… không có quan hệ huyết thống.”
Vài giây sau, tiếng vang dội nổ tung trong đại sảnh.
“Tưởng sẽ có cú plot twist, ai ngờ lại là trò hề. Cười chết mất!”
“Cô ta diễn sâu thật đấy, không thấy quan tài không nhỏ lệ! Xem ta giải thích kiểu gì đây?”
Sắc mặt tôi tái nhợt, tôi bước nhanh lên giật lấy bản kết quả trong tay bác sĩ.
Ở cuối trang giấy, dòng chữ rõ ràng đập vào mắt tôi:
“Loại trừ quan hệ huyết thống giữa Thẩm Tri Ý và Thẩm Đại Niên.”
Tôi siết chặt tờ giấy, giọng run run:
“Không thể nào! Tôi chính là chị ruột của ông ấy! Kết quả này có vấn đề, tôi cầu xét nghiệm lại!”
“Đủ rồi!”
Lão gia quát lớn, gậy chống đập mạnh xuống nền, bốp bốp, cả sảnh im bặt.
Ông ngước đôi mắt mệt mỏi tôi, trong ánh mắt là sự thất vọng sâu sắc. Ông thở dài nặng nề:
“Người biết tên ta thì nhiều, người biết ta từng đợi chị cũng chẳng ít. Nhưng cháu à, cháu còn trẻ mà lại không đi đường ngay nẻo thẳng, lừa gạt như thì chẳng có kết cục tốt đẹp đâu.”
“Ta đã chờ chị suốt 50 năm… Giờ ta đã là kẻ một chân bước vào đất, không nên hy vọng nữa. Chuyện này ta không truy cứu, cháu đi đi, đừng rối nữa.”
Thẩm An An kiêu ngạo ngẩng cao đầu, không quên lạnh lùng mỉa mai tôi…
“Giả thì mãi là giả, có xét nghiệm thêm mười nghìn lần cũng thế thôi! Còn không mau cút đi!”
Ngay giây tiếp theo, từ góc phòng, cậu thiếu niên lạc lõng bấy giờ bỗng cất giọng, hướng về lão gia nhà họ Thẩm:
“Ông ơi, cho ấy xét nghiệm lại lần nữa đi. Cô ấy thật sự là ruột của chúng ta!”
Thẩm An An nổi điên:
“Thẩm Thời An, câm miệng! Mày là đồ sao chổi, không có tư cách mở miệng trong nhà họ Thẩm!”
Nhưng Thẩm Thời An không để tâm đến ta, mà bước nhanh tới trước mặt ông cụ, phịch một tiếng quỳ sụp xuống đất.
Cậu đỏ hoe mắt:
“Ông ơi, chỉ có cháu và ông là từng thấy bức tranh chân dung của ruột. Dù trí nhớ ông không còn rõ vì bệnh, cháu… chính cháu là người đã vỡ nó. Cháu vẫn luôn nhớ rõ khuôn mặt của , người trước mặt—chính là ấy!”
“Ông, xin ông… cho cháu mang mẫu đi xét nghiệm lại lần nữa!”
Sắc mặt Thẩm An An tái đi, ta nhanh chóng bước tới, giáng cho Thẩm Thời An một cái tát mạnh:
“Thẩm Thời An! Tao cứ tưởng mày chỉ là thằng xui xẻo, không ngờ mày còn dám phản lại tao, cấu kết với người ngoài!”
“Mày biết không giành nổi vị trí thừa kế, nên định giả mạo người thân để cướp lấy mọi thứ nhà họ Thẩm đúng không?”
“Tao cho mày biết, đừng mơ! Người đâu! Dẫn thằng này xuống, dạy dỗ lại cho tử tế!”
Vài bảo vệ lại áp sát. Thẩm Thời An vùng vẫy, không ngừng dập đầu, giọng run rẩy khẩn thiết:
“Ông ơi! Xin ông đấy! Cho ấy xét nghiệm lại một lần nữa thôi! Cô ấy thật sự là ruột của chúng ta, ấy không dối đâu!”
Từng cú dập đầu của cậu in máu đỏ thẫm lên tấm thảm.
Tôi mím chặt môi, gương mặt nặng nề.
Lão gia nhà họ Thẩm thở gấp, ánh mắt thoáng hiện sự dao . Cuối cùng, ông trầm giọng :
“Được rồi, đừng dập đầu nữa. Ta sẽ cho ấy thêm một cơ hội. Nhưng nếu kết quả lần này vẫn như trước—ta không chỉ không tha cho ta… mà còn không tha cho cháu!”
Bạn thấy sao?