Từ năm 1975 đến năm 2025, tôi là người duy nhất sống sót sau thí nghiệm đông lạnh cơ thể người.
Dù đã 70 tuổi, tôi vẫn giữ khuôn mặt như đôi mươi.
Tôi định đi tìm em trai nhà hào môn để nhận lại thân thích thì trước mắt bỗng xuất hiện hàng loạt bình luận ảo:
“Nữ chính đúng là ngốc, em trai ấy đã dựa vào cửa tiệm nhỏ năm xưa mà dựng nên cả đế chế kinh doanh. Nhưng người sẽ thay đổi, cậu ta đã chẳng còn nhớ mình từng có một người chị như nữa rồi, còn nhận họ gì nữa chứ!”
“Đúng , nhà họ Thẩm đang tranh giành quyền thừa kế kịch liệt. Nếu nữ chính dám lộ mặt nhận thân, bất kể là ‘tổ tông’ hay gì, cũng sẽ bị tiễn thẳng sang bên kia uống canh Mạnh Bà thôi!”
“Chỉ có Tô Minh Chiêu mới thật lòng nữ chính! Gả cho ấy là bảo đảm hạnh phúc cả đời!”
Ngay lúc đó, Tô Minh Chiêu quỳ một gối xuống trước mặt tôi, ánh mắt đầy chân thành:
“Tri Ý, thế giới hào môn phức tạp lắm, đừng quay về nữa không? Em lấy nhé, sẽ chăm sóc em, bảo vệ em suốt đời!”
Tôi vô cùng, đang định gật đầu đồng ý thì bên tai lại vang lên một giọng kỳ lạ — chính là tiếng lòng của ta:
“Hệ thống, mày tung mấy cái bình luận giả ra rồi đúng không?”
“Hệ thống: Bình luận giả đã tung ra rồi, ký chủ à, thật sự muốn cưới Thẩm Tri Ý sao? Theo đúng kịch bản gốc, sau này nữ phụ Thẩm An An trở thành người thừa kế nhà họ Thẩm, có thể sống cuộc sống hào môn cùng ấy, cả đời sung sướng chẳng phải lo nghĩ.”
“Vị trí thừa kế vốn thuộc về Thẩm Tri Ý, tôi đã nhường lại cho An An. Tôi nợ ấy, nên sẽ dùng cả đời này để bù đắp. Còn An An… ấy đạt ước mơ rồi, không có tôi cũng sẽ hạnh phúc.”
Tôi lập tức thu lại cảm .
Tên này, bà đây với tâm ý tương thông, mà lại chơi chiêu với bà à?
Nhưng ta nhầm rồi. Ngay từ đầu tôi đã là kiểu người đặt sự nghiệp lên trên hết.
Tình nhỏ nhặt ấy chẳng thể cản nổi con đường tôi muốn đi.
1
Thấy tôi không gì, Tô Minh Chiêu tự tay đeo nhẫn vào tay tôi, ánh mắt chan chứa cảm:
“Tri Ý, em yên tâm, sẽ bảo vệ em cả đời.”
Tôi tháo nhẫn ra, bốp một tiếng ném thẳng vào mặt ta:
“Không cần. Tôi phải đi nhận người thân.”
Tô Minh Chiêu mím chặt môi, mắt đỏ hoe tôi chằm chằm.
Trước mắt tôi, bình luận ảo cuồn cuộn tràn ra:
“Nam chính si lại bị từ chối cầu hôn, đúng là quá đáng thương. Nữ chính đúng là ngu, tối nay mà đi nhận thân thì thế nào cũng bị Thẩm An An tống ra ngoài cho chó ăn!”
“Không hiểu nổi nữ chính luôn, đang yên đang lành lại cứ thích lao đầu vào chỗ chết là sao?”
Tôi như không thấy, nhấc chân rời đi.
Tô Minh Chiêu vội vàng kéo tay tôi lại, giọng đầy lo lắng:
“Tri Ý, đừng phí công nữa. Dù em có đến, lão gia nhà họ Thẩm cũng sẽ không nhận em là chị , càng không có chuyện giao lại tài sản cho em đâu!”
Tôi ta, hỏi:
“Vì sao?”
Anh ta thở dài:
“Lão gia nhà họ Thẩm năm xưa giàu lên nhờ quán dưa muối của em, rồi trở thành người giàu nhất nước. Ông ta đã sớm quên mất xuất phát điểm của mình. Giờ cả nhà họ Thẩm đều mong em chết bên ngoài, ông ta sao có thể đưa tài sản cho em?”
Thấy gương mặt ta đầy lo âu, tôi không nhịn bật , hất tay ta ra:
“Cho dù như , đó cũng là chuyện của tôi. Dù kết quả thế nào, tôi vẫn phải thử.”
Bình luận ảo lại tràn ra ào ạt:
“Không phải chứ? Nữ chính bị điên à? Danh vọng với tài sản có đáng để liều mạng không? Đúng là khổ mà cứ thích lao đầu vào!”
“Nam chính thật sự rất lo cho nữ chính, đau lòng ghê. Yêu sâu đậm như thế mà bị phũ, chờ đó đi, nữ chính sẽ hối hận!”
Càng thấy mấy lời đó, tôi càng sải bước đi thẳng về phía biệt thự.
Sau lưng, vang lên tiếng lòng bối rối của Tô Minh Chiêu:
“Chuyện gì thế này? Tại sao Thẩm Tri Ý cứ nhất quyết nhận người thân? Chẳng lẽ ấy biết lão gia nhà họ Thẩm vẫn luôn mong quay về sao?”
“Hệ thống, giờ chúng ta phải gì đây?”
“Tùy cơ ứng biến. Tôi sẽ không để ấy toại nguyện đâu!”
Tôi lần theo địa chỉ, tìm đến căn biệt thự của em trai mình.
Người ra vào biệt thự khá đông, tôi ăn mặc chỉnh tề nên dễ dàng trà trộn vào.
Bất ngờ, một người phụ nữ ăn diện lộng lẫy giơ tay chặn tôi lại, ánh mắt quét từ trên xuống dưới, tràn đầy khinh thường.
“Cô là ai? Tôi nhớ rõ bữa tiệc gia tộc hôm nay không mời người ngoài.”
Ngay lập tức, các dòng bình luận ảo hiện lên:
“Cuối cùng nữ phụ ác độc cũng lộ mặt! Nữ chính tiêu đời rồi, ai bảo quay về nhận họ gì!”
“Nữ phụ là cháu cưng của lão gia nhà họ Thẩm, lại bồi dưỡng để kế thừa tài sản. Không có thủ đoạn thì sao leo lên vị trí đó?”
Người phụ nữ trước mặt kiêu ngạo, tôi vẫn điềm tĩnh đáp:
“Tôi đến để nhận người thân.”
Thẩm An An khoanh tay, nhạt đầy mỉa mai:
“Lại một kẻ nhận thân đây mà. Nói xem, là đứa con rơi nào của nhà họ Thẩm?”
Nghe , tôi thẳng lưng, dõng dạc từng chữ:
“Tôi là… của .”
Thẩm An An sững người, sau đó tôi như thể tôi bị thần kinh, mặt mày đầy chán ngán.
Bạn thấy sao?