5
Mẹ tôi lần này không đạt mục đích, chắc chắn sẽ không chịu dừng lại.
Muốn tôi mất mặt để dễ bề thao túng ư? Điều đó là không thể!
Cuộc loạn cuối cùng cũng kết thúc mà không thêm rắc rối gì. Mọi người trong công ty cũng ngầm hiểu ý, không bàn tán thêm về chuyện này.
Có lẽ vì việc “chạy theo số đông” bị ra thì cũng xấu hổ. Dư luận vốn dĩ là như .
Sau một ngày việc và còn phải đối phó với mẹ, tôi cạn kiệt sức lực. Vừa về đến nhà, tôi nằm dài trên giường, không nhúc nhích.
“Đúng là giường vẫn là nơi thoải mái nhất!” Tôi thầm nghĩ.
Cầm điện thoại lên lướt video, tôi định thư giãn một chút. Nhưng vừa mở video, hệ thống gợi ý địa phương đã đẩy đúng hai người mà tôi không muốn thấy nhất.
Trong livestream, Tiểu Nguyệt nằm trên giường, để lộ đôi chân tàn phế cùng kết quả chẩn đoán của bệnh viện, khóc nức nở.
Mẹ tôi cũng xuất hiện, cơ thể không còn máu me, những vết bầm tím trên mặt và cánh tay vẫn khiến người ta rùng mình.
Bà ấy khóc lóc xin lỗi trong livestream, thừa nhận vết máu trên người và máu bà ấy phun ra sáng nay là giả, mọi thứ khác đều là thật.
Vừa , bà ấy vừa phô bày những vết thương trên người mình, cầu xin cư dân mạng tha thứ.
Tiểu Nguyệt ở bên cạnh thì không ngừng thêm mắm dặm muối.
Họ cùng thống nhất lời khai, rằng mọi vết thương trên người họ đều do tôi ra.
Thậm chí cha dượng cũng tham gia, kể một câu chuyện dài lê thê về việc ông ta kết hôn với mẹ tôi, rằng tôi không thích ông và Tiểu Nguyệt, kể lại cách tôi hành hạ, ngược đãi họ ra sao.
Câu chuyện đã thu hút sự đồng cảm của rất nhiều cư dân mạng.
“Câu chuyện sáng nay tôi có mặt tại hiện trường. Giờ bà ấy cũng thừa nhận rồi, tôi cảm thấy những gì bà ấy rất đáng tin. Còn nữa, tôi nhớ con kia chẳng giải thích gì về việc bạo hành gia đình, chỉ đến chuyện siro ho là hết. Giờ nghĩ lại, có vẻ đó đang che giấu điều gì!”
“Đúng, đúng, tôi thấy phân tích rất có lý.”
Vô số cư dân mạng a dua theo, bắt đầu đồng cảm với gia đình họ. Trong phòng livestream, mọi người thi nhau gửi tặng tiền, thậm chí có người còn lập hẳn một quỹ quyên góp để giúp đỡ họ.
Buổi livestream trở thành cơn sốt, nhiều tài khoản truyền thông thi nhau bàn tán về sự việc này.
Tôi lập tức mở camera và thiết bị nghe lén trong nhà lên.
“Tiểu Nguyệt, không ngờ lần này cư dân mạng lại dễ bị lừa đến . Tiền livestream lần này chắc đủ chữa lành vết thương ở chân rồi. Bố đã tìm một tổ chức uy tín ở nước ngoài, chắc chắn có thể chữa khỏi cho con. Giờ con chịu thiệt thòi thêm một thời gian nữa, chúng ta nhân cơ hội này kiếm luôn tiền để sau này con ngôi sao.”
Mẹ tôi dỗ dành Tiểu Nguyệt.
“Có một ông đại gia đúng là nhiều tiền mà ngu, vừa rồi trực tiếp xin số tài khoản, chuyển thẳng một triệu qua.”
Cha dượng từ bên ngoài bước vào, cầm điện thoại, đắc ý.
Đúng là mẹ tôi thông minh thật, điều khiển lòng người quá tài .
Mẹ quý à, bà khiến tôi phải bằng con mắt khác đấy!
Họ còn công khai hết thông tin liên hệ, tài khoản mạng xã hội của tôi như Weibo.
Không ngờ lần này tôi cũng nổi tiếng theo, lại là tai tiếng. Sau đó thì Quản lý trực tiếp gọi điện bảo tôi tạm thời đừng đến công ty việc.
Đúng là, chỉ cần biết khéo là có thể đổi trắng thay đen.
Tôi vốn định để họ yên ổn thêm chút thời gian, nếu họ đã không muốn để tôi sống yên, thì đừng mong tôi để bọn họ yên ổn.
Dưới các bài đăng trên Weibo của tôi toàn là những bình luận công kích. Thậm chí, cả ảnh du lịch phong cảnh tôi từng đăng cũng bị lôi ra để chỉ trích.
“Loại ảnh này mà cũng đem khoe, ai mà chẳng từng đi du lịch chứ!”
Tức quá, tôi lập tức trả lời:
[Đăng ảnh có phiền gì không? Bệnh thì về nhà mà chữa, đừng ra ngoài sủa bậy, mẹ biết không?]
“Làm người ta thấy ghê tởm thật, ảnh chỉnh quá đà, từ vịt con xấu xí mà thành thiên nga, đúng là giả tạo.”
[Buồn ghê, đăng ảnh mà không chỉnh sửa à? Tôi hóa thiên nga thì còn đang là quả trứng đấy!]
Đúng là khi đã ghét ai thì người đó gì cũng sai. Giờ tôi chính là trường hợp đó.
Nhưng tôi chẳng thèm nhịn, lập tức đăng một đoạn video lên Weibo.
Đó là video hôm mẹ và cha dượng cầm rìu chặt chân Tiểu Nguyệt. Đính kèm link trực tiếp đến phòng livestream của Tiểu Nguyệt, với nội dung: Sự thật.
Trong phần bình luận, tôi viết:
Tại sao tôi không giải thích về chuyện bạo hành gia đình? Vì chuyện đó từ đầu đến cuối đều là bịa đặt. Tôi phải giải thích thế nào đây? Tôi nghĩ mọi người có thể tự ra, không ngờ lại bị những kẻ xấu dẫn dắt dư luận.
Gia đình Tiểu Nguyệt lập tức bị chửi thậm tệ.
Cư dân mạng nhận ra họ bị lừa đến oumức quay cuồng.
6
Ngay sau đó, mẹ tôi và cha dượng lập tức mở livestream khóc lóc, rằng video tôi đăng là giả, là sản phẩm cắt ghép.
“Trên đời này, có cha mẹ nào lại đối xử với con mình như ? Các trong phòng livestream đây, chắc chắn đều cha mẹ cả rồi, hãy đặt mình vào vị trí chúng tôi mà nghĩ xem, chuyện này sao có thể xảy ra!”
Mà thật, Hải Quốc là bố ruột của Tiểu Nguyệt, sao có thể cầm rìu chặt chân con mình ?”
Mẹ tôi còn cố ý đưa ra giấy xét nghiệm ADN để chứng minh mối quan hệ cha con giữa cha dượng và Tiểu Nguyệt.
Trong livestream, cha dượng thể hiện sự quan tâm, thương Tiểu Nguyệt hết mực. Hành này quả thật khiến cư dân mạng dao .
Điều này cũng dễ hiểu, vì cha dượng đúng là thương con mình thật, chỉ là… ai ngờ lại chặt nhầm thôi!
Sau buổi livestream, một số cư dân mạng bắt đầu ủng hộ họ.
“Đúng , tôi cũng là cha mẹ, thấy con mình bị đau còn xót xa không chịu nổi, gì có chuyện lại tự tay tổn thương con chứ!”
“Hơn nữa, thái độ của người bố đối với con rõ ràng rất thương, điều này không thể giả .”
Đa phần cư dân mạng vẫn giữ thái độ nghi ngờ, không còn công kích nữa.
Tình hình tạm thời đã ổn định.
Tôi không ngờ họ lại cố gắng giãy giụa đến , video có phải chỉnh sửa hay không, chỉ cần kiểm tra là rõ.
Lần này, tôi trực tiếp đăng báo cáo kiểm tra video vào phần bình luận của buổi livestream của họ.
“Không có dấu vết chỉnh sửa” – chỉ vài chữ là bằng chứng mạnh mẽ nhất.
Ngoài ra, tôi còn tặng họ một “gói quà lớn” – gọi là mua một tặng một!
Video tặng kèm là toàn bộ quá trình sáng mẹ tôi từ bệnh viện về, cùng cha dượng bàn kế hoạch: từ việc rối ở công ty đến việc livestream để lấy lòng thương .
Lần này, mọi thứ rõ ràng như đóng đinh, dù họ có đổi trắng thay đen thế nào cũng vô ích.
Cư dân mạng sau thời gian dài bị lừa, cuối cùng cũng bùng nổ.
Cả phòng livestream tràn ngập tiếng mắng chửi, họ không còn cách nào khác, buộc phải tắt sóng.
Ngay lúc đó, một người qua đường đã đăng thêm một đoạn video lên mạng.
Trong video, ở cửa sau của công ty, một người phụ nữ rách rưới, toàn thân đầy máu, đang chửi bới.
“Con tiện nhân Thẩm Hy Đồng đó, chính mày tao bị Hải Quốc đánh!”
“Tao còn nhân từ lắm rồi, lần này tao sẽ khiến mày thân bại danh liệt, để mặc cho tao tùy ý điều khiển. Đến lúc đó tao sẽ biến nó thành người không ra người, ma không ra ma, haha—”
Người phụ nữ vừa chửi vừa bôi thứ chất lỏng màu đỏ lên người mình.
Video không rõ nét lắm, kết hợp với những chuyện trước đây, ai cũng nhận ra, người phụ nữ đó chính là mẹ tôi.
“Thứ này mùi khó chịu thật, đều tại con tiện nhân Thẩm Hy Đồng, nếu không vì nó, tôi đâu phải chịu khổ thế này. Nếu biết trước nó vô dụng thế, ngày đó tôi nên bóp chết nó từ lúc mới sinh.”
Video dừng lại đột ngột.
Người đăng video, chính là bảo vệ Tiểu Trương ở công ty tôi, lên tiếng xác nhận.
“Tôi là Tiểu Trương, bảo vệ dưới công ty Thẩm Hy Đồng. Đoạn video này do tôi quay, nếu mọi người không tin, tôi có thể cung cấp bản gốc, không hề chỉnh sửa.”
“Loại người này đáng xuống địa ngục tầng thứ mười tám. Phì, bà ta không xứng đáng người.”
Tiểu Trương đã muốn đăng video để minh oan cho tôi từ lâu, tôi bảo ấy kiên nhẫn chờ thời cơ, nên mới trì hoãn đến giờ.
Thực ra, ngay khi nhận cuộc gọi của mẹ vào ngày hôm đó, tôi đã đoán bà có thể đến công ty rối.
Thế nên, vừa đến nơi, tôi đã nhờ Tiểu Trương giúp trông chừng, nếu thấy ai khả nghi thì quay lại cho tôi.
Không ngờ, giờ đoạn video này lại hữu dụng đến .
7
Không trách Tiểu Trương giận dữ như . Khi xem đoạn video đó, tôi cảm thấy lòng mình lạnh buốt.
Tôi không dám tin rằng, chính mẹ ruột của mình lại căm ghét tôi đến thế.
Tại sao bà lại ghét tôi như ?
Tôi cũng không biết. Chỉ nhớ rằng, từ nhỏ bà đã không thích tôi.
Bà thường : “Nếu không phải sinh cái đồ ăn như mày thì dáng tao đã không xấu đi, tao cũng không già nua thế này.”
Nhưng, đó có phải lỗi của tôi không?
Việc tôi sinh ra không phải do tôi quyết định. Hơn nữa, sau khi sinh tôi, bà suốt ngày ăn uống vô tội vạ, cứ không vui là đánh tôi và bố.
Việc bà phát phì là do chính bà tự chuốc lấy.
Bố tôi ngày ngày lái xe giao hàng, tối về còn phải chịu đựng những cơn thịnh nộ của bà.
Một lần, có lẽ ông trời cũng không muốn bố tôi sống khổ sở như nữa, nên đã dùng một vụ tai nạn mà cướp đi bố tôi.
Giờ nghĩ lại, sao lúc đó ông trời không đưa tôi đi cùng luôn?
Có phải vì ông trời thấy tôi chịu khổ vẫn chưa đủ không?
Mẹ tôi thường :
Bạn thấy sao?