Người Chị Đáng Thương – Chương 2

3

“Chát!”

Một âm thanh thật lớn vang lênblàm tôi giật mình, suýt rơi điện thoại.

Trong điện thoại, trên má phải của mẹ tôiclập tức hiện lên dấu tay đỏ, máu rịn ra từng giọt nhỏ nơi khóe miệng.

“Tất cả là do bà, con đàn bà đáng chết này!”

“Nói, tại sao trên giường lại là Tiểu Nguyệt? Con ranh Thẩm Hy Đồng đâu rồi?”

“Có phải bà cùng nó bày trò Tiểu Nguyệt không?”

Càng , cha dượng càng kích . Ôn ga dùng một tay bóp chặt cổ mẹ.

“Không… không… không phải…”

Mẹ tôi cố gắng , hơi thở đứt quãng, chỉ có thể giãy giụa.

Đúng là một màn chó cắn chó đáng để thưởng thức!

“Hải Quốc… chúng ta… chúng ta nên… nên đưa Tiểu Nguyệt đến bệnh viện trước đã.”

Mẹ tôi khó khăn thốt lên từng chữ.

Câu này có tác dụng, ngay khi bà ấy sắp nghẹt thở thì cha dượng buông tay ra.

Ôi, tiếc quá, màn kịch lại kết thúc rồi.

Nhân lúc họ đưa Tiểu Nguyệt đến bệnh viện, tôi nhanh chóng thu dọn hành lý và rời đi ngay trong đêm.

Trước khi đi, tôi lắp vài chiếc camera và thiết bị nghe trộm ở các góc nhà.

Ngôi nhà đó không thể ở nữa. Chờ Tiểu Nguyệt ổn định, họ nhất định sẽ tìm tôi tính sổ.

Tôi một căn nhà gần công ty thực tập để tiện cho công việc.

Sáng hôm sau, trên đường đi , tôi nhận cuộc gọi từ mẹ.

“Thẩm Hy Đồng, chuyện tối qua có phải do mày không? Có phải mày đưa Tiểu Nguyệt vào phòng mày không?”

Mẹ tôi gào lên, giọng đầy kích .

“Mẹ, mẹ đang gì thế? Con không hiểu. Con phải đi rồi, cúp máy đây.”

“Khoan đã, Hy Đồng, chuyện đã xảy ra rồi, bố sẽ không trách con nữa. Hay là con về nhà đi, mẹ vẫn có thể chăm sóc con.”

“Mẹ à, mẹ điên rồi sao? Mẹ nghĩ con sẽ trở về ngôi nhà luôn muốn lấy mạng con à? Ngôi nhà của con đã biến mất từ khi bố mất rồi. Đây là gia đình mẹ chọn, mẹ phải chịu trách nhiệm với lựa chọn của mình.”

Tôi không kiềm , thêm:

“Không trách con sao? Mẹ ra mà mẹ cũng tin à? Từ lúc mẹ mang sữa đến cho con, mẹ đã không còn là mẹ của con nữa rồi.”

“Tu… tu…”

Đầu dây bên kia vừa cúp máy, ngay lúc đó tôi vẫn có thể nghe thấy một tiếng “chát” và âm thanh đồ vật nặng rơi xuống đất.

Chắc cú đó là cái tát của cha dượng!

Hóa ra, cuộc sống của mẹ tôi cũng không dễ dàng gì. Gọi tôi về lần này chắc chắn có uẩn khúc.

Nếu không, vừa xảy ra chuyện tối qua, ai cũng thấy tôi không thoát khỏi liên quan. Thay vì trả thù tôi, họ lại muốn chăm sóc tôi, chắc chắn có vấn đề.

Khi vừa đến chỗ , tôi đăng nhập vào hệ thống, mở camera và thiết bị nghe trộm lên.

Trong video thì thấy, chưa đến năm giờ sáng, mẹ và cha dượng đã trở về.

Đôi mắt mẹ đỏ ngầu, trên quần áo vẫn còn dính máu, tóc rối bù lẫn với vệt máu đông lại. Khóe miệng bầm tím, còn có vết máu khô.

Có vẻ bà bị cha dượng đánh, mà đánh cũng khá nặng tay.

Diệp Hải Quốc, một kẻ nghiện rượu, bạo lực, thích đánh người, lại rất cưng chiều Tiểu Nguyệt.

Thật ra, tôi khá ngạc nhiên. Mẹ tôi ra sai lầm lớn như , con của ông ta thành tàn tật, mà chỉ bị đánh mấy cái?

“Đi pha cho tao một cốc trà.” Cha dượng đá mẹ tôi một cú mạnh.

“Này, quay lại đây, ở bệnh viện bà có cách giúp Tiểu Nguyệt trả thù, rõ xem nào.”

Ông ta gọi mẹ tôi lại, giọng đầy toan tính.

“Thẩm Hy Đồng.”

Bỗng có người vỗ nhẹ vào vai tôi. Tôi giật mình, vội vàng tắt máy tính.

“Sao thế?”

Tôi quay đầu lại ngay lập tức.

“Quản lý có việc cần gặp .” Đồng nghiệp bên cạnh nhắc nhở.

“Vâng, tôi đi ngay.”

Sau khi chắc chắn đã xóa hết dữ liệu, tôi liền đi gặp quản lý.

“Quản lý, tìm tôi?”

Tôi gõ cửa bước vào.

“Vừa rồi mẹ em gọi điện cho tôi, có việc cần gặp em, giờ đang ở dưới tầng công ty, em xuống xem thử đi!”

“À… mẹ tôi?”

Bà ấy không phải đang ở nhà sao?

Tôi vô thức điện thoại. Bây giờ đã là 9 giờ rưỡi. Lập tức nhận ra, vừa rồi tôi xem video giám sát từ 5 giờ sáng.

Nhưng sao mẹ tôi lại có số của quản lý?

Quản lý dường như đọc sự thắc mắc của tôi.

“À, là thế này, hôm nay công ty có tổ chức khảo sát gia đình nhân viên. Lúc em vào , phần thông tin người thân em điền là số của mẹ. Khi tôi gọi điện thoại để khảo sát, mẹ em có việc cần gặp em, tôi liền cung cấp địa chỉ công ty.”

Trời ạ, tính toán đủ đường mà lại không ngờ tới vụ khảo sát này.

Kiếp trước, khi xin việc này, phần thông tin người thân tôi đã điền số mẹ. Giờ thì bị búa quay ngược đầu đánh trúng.

4

“Quản lý, quản lý, dưới tầng có người loạn!”

Bảo vệ Tiểu Trương chạy lên, thở không ra hơi.

Ánh mắt ấy ám chỉ tôi điều gì đó. Tôi lập tức nhận ra đã có chuyện, liền đẩy ấy ra và chạy xuống tầng.

Sảnh công ty đã tụ tập đầy người. Tôi loáng thoáng nghe thấy tiếng khóc lóc của mẹ.

“Hu hu, đời tôi đã gì sai mà ông trời lại trừng tôi như . Các người xem đi, xem đi, xem trên người tôi đây này.”

Tôi tiến lại gần để rõ hơn.

Mẹ tôi ngồi bệt dưới đất, cả người tái nhợt. Từ cổ xuống bụng toàn là vết máu đã khô lại, lộ ra làn da chi chít vết dao và dấu kim tiêm.

Sao Tiểu Nguyệt cũng ở đây?

Cô ta nằm trên một chiếc giường di , hai chân băng bó, máu thấm ra ngoài băng gạc cho thấy vết thương nghiêm trọng. Cô ta bất , trông như vẫn chưa tỉnh lại.

Nhìn hai mẹ con họ, đúng là khiến người ta lòng thương xót.

Nhưng, trong video sáng nay, mẹ tôi đâu có bộ dạng này. Chẳng lẽ lại bị cha dượng đánh nữa?

Họ định gì đây? Còn mang cả Tiểu Nguyệt đang bất tỉnh ra ngoài nữa sao?

Tiếng gào khóc của mẹ cắt ngang dòng suy nghĩ của tôi.

“Từ khi chồng tôi mất, tôi đưa con đi tái hôn. Nhưng từ đó, con bé luôn oán hận tôi, ngày ngày đánh đập, coi tôi như nô lệ.”

“Tối qua, vừa về đến nhà, nó đã đánh tôi. Tiểu Nguyệt cầu xin cho tôi, không ngờ nó cũng bị đánh. Trong cơn giận dữ, nó còn đánh gãy chân em mình. Giờ con bé vẫn bất tỉnh nhân sự.”

“Tôi thực sự không còn cách nào khác, hôm nay mới đến đây, mong mọi người giúp tôi cầu xin nó, có không?”

Những người xung quanh không nhịn nữa, lên tiếng chỉ trích.

“Con bà là ai ? Sao trên đời lại có đứa con thế này! Còn đánh cả em ruột, có phải là người không?”

“Đúng rồi, à, đừng sợ. Cứ ra, chúng tôi sẽ giúp .”

“Tôi… tôi, con tôi là Thẩm… Thẩm—” Chưa hết câu, mẹ tôi đã thấy tôi trong đám đông.

“Chính là nó.”

Bà ấy căm phẫn chỉ tay vào tôi. Đồng tử đen lạnh như băng co rút lại, giống hệt một con thú săn mồi trước khi tấn công. Nụ trên môi bà không chạm tới ánh mắt, chỉ để lộ sự lạnh lẽo vô tận.

Ánh mắt mọi người đồng loạt đổ dồn về phía tôi.

Lần này, tôi thực sự trở thành tâm điểm rồi.

Không đợi tôi kịp phản ứng, hàng loạt tiếng chửi bới đã ập tới.

“Chính là ta, ăn mặc thì ra dáng, lòng dạ đen tối.”

“Tôi biết ta, tuần trước vừa mới vào phòng ban chúng tôi, hình như tên là Thẩm Hy Đồng.”

“Phì, người đối xử tệ với mẹ và em mình, chẳng xứng đáng sống trên đời này.”

“Cô ta sao có thể mặt dày đứng nghe lâu như thế, không cảm thấy xấu hổ à?”

“Ôi trời, loại người này từ lâu đã không còn lương tâm rồi, chỉ có là ngây thơ mới tin.”

Đúng là một màn kịch hay. Tôi không nhịn mà muốn vỗ tay khen mẹ mình, không nhận giải Oscar thì thật oan uổng cho bà.

Những người xung quanh bị hành của tôi chọc tức, bắt đầu lớn tiếng mắng nhiếc.

“Cô này có vấn đề à, sao lại không biết xấu hổ như thế.”

Tôi từ từ tiến lại gần mẹ, thì thầm bên tai bà.

“Sao mẹ không đi diễn viên nhỉ? Tôi thấy mẹ còn hợp hơn cả Tiểu Nguyệt.”

“Mày…”

Mẹ tôi định đứng dậy, bỗng dưng ngã quỵ xuống đất.

“Phụt!”

Một ngụm máu tươi phun ra, loang rộng khắp trên mặt sàn.

Đúng là diễn quá đạt, thật khâm phục.

“Mùi siro ho này cũng đấy, mẹ thấy sao?”

Tôi cúi xuống, nhúng ngón tay vào vết máu trên đất, đưa lên mũi ngửi thử.

“Khá ổn. Lần sau diễn thì nhớ dùng máu thật, thế này giả quá.”

Tôi đứng thẳng dậy, ánh mắt quét qua đám đông xung quanh.

“Mọi người đều là người trưởng thành, đúng sai chắc không cần tôi phải rõ. Bị những trò nhỏ mọn này lừa gạt, có thấy nực không?”

“Lúc nãy tôi không lên tiếng vì muốn xem mẹ ruột của mình sẽ tới mức nào. Quả thật tôi mở mang tầm mắt.”

Cục diện lập tức thay đổi.

Những người vừa rồi còn bênh vực mẹ tôi, giờ quay lại chỉ trích bà, tự trách bản thân vì đã quá ngây thơ.

“Tôi thế mà tin lời bà, đúng là ngu thật. Nhìn cảnh nhớ chuyện, bà chỉ chiếm nửa ý.”

“Lừa người thì cũng phải khéo một chút, không có não thì bơm nước vào cho đỡ bị ruột non chiếm chỗ.”

“Già rồi mà còn trò, mọi người cẩn thận đi, thời buổi này mẹ ruột vu oan cho con mình cũng không ít đâu.”

“Phí cả nước mắt của tôi, phì.”

Mẹ tôi chết lặng, chưa kịp phản ứng lại đã bị bảo vệ kéo ra khỏi công ty.

Thực tế, diễn xuất của bà rất tệ, mùi siro ho cũng không nhẹ, nếu ngửi kỹ thì nhận ra ngay.

Nhưng tại sao lúc đầu không ai phát hiện?

Vì đa phần mọi người chỉ muốn tin vào những gì họ thấy trước mắt, từ đó giảm đi độ nhạy của các giác quan khác.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...