Tôi nắm chặt tay vịn, giọng khẩn thiết:
“Bác ơi, bác tôi có thể mất mạng là sao?
Tôi thật sự không biết chuyện lại nghiêm trọng thế!
Nếu bác biết gì thì ơn cứu tôi với, tôi không muốn chết đâu…”
Bác tài thở dài, vẻ như lòng trắc ẩn:
“Haizz, tôi cũng vì thấy trạc tuổi con tôi, mới mềm lòng cho lên xe.
Nhưng giúp một tay với cứu mạng là hai chuyện hoàn toàn khác.
Tôi chỉ là người bình thường, không muốn dính vào những chuyện nhân quả nặng nề như .”
Tôi chăm nét mặt ông ấy, cố quan sát biểu cảm.
Khuôn mặt ông vừa do dự, vừa bất lực.
Tôi nghĩ nếu ông thật sự không muốn giúp thì đã chẳng phí lời nhiều đến .
Giữa ranh giới sống chết, tôi cũng không cần giữ thể diện nữa.
Tôi cắn răng, quỳ hẳn xuống sàn cạnh ghế lái:
“Bác ơi, xem như cháu xin bác đấy!
Dù chỉ là vài câu nhắc nhở cũng , bác coi như tích đức đi!”
Bác tài thấy tôi quỳ xuống, tay đang nắm vô-lăng cũng lúng túng đến nỗi run lên, khiến xe hơi lắc nhẹ.
Ông ấy lẩm bẩm:
“Haizz, bé này… thật đúng là rắc rối bám riết không buông…
Tôi không thể quá nhiều, có thể nhắc một chuyện:
Tối nay sau khi về nhà, nếu có ai gõ cửa, tuyệt đối đừng mở! Nghe rõ chưa?”
Tôi gật đầu lia lịa, vẫn thắc mắc:
“Cháu hiểu rồi, không mở là . Nhưng… tại sao ạ? Làm sao cháu biết mình đã an toàn chưa?”
Bác tài :
Tại sao à? Vì con ma vừa bắt chuyện với đã bám lấy rồi!
Cô lên xe buýt của tôi là tạm tránh một kiếp nạn.
Nhưng khi về nhà, đêm nay nó nhất định sẽ đến tìm !
Cô mà mở cửa thì lập tức trở thành thế mạng cho nó!”
Một lúc sau, bác tài xé một lá bùa vàng dán trên bảng điều khiển, đưa cho tôi:
“Lá bùa này đã khai quang, có thể trừ tà.
Cô giữ kỹ bên người.
Ngoài ra, nếu không chắc là con ma đã đi chưa, hãy lấy một cái bát ăn cơm, đổ nửa bát nước, rồi cắm đôi đũa vào.
Nếu đũa đứng thẳng, tức là còn ma. Nếu đũa đổ, tức là nó đã đi rồi.
Tôi chỉ có thể cho chừng đó, còn lại thì… tùy vào số mệnh .”
2.
Khi xuống khỏi xe buýt, đầu óc tôi vẫn rối bời, choáng váng như mơ.
Vừa nãy lúc còn ở trên xe, bác tài sau khi đưa lá bùa thì bảo tôi trả tám trăm tám mươi tám ngàn.
Nói là bùa đã khai quang, rất đắt tiền, không thể cho không.
Nghĩ đến chuyện lát nữa về nhà có thể gặp ma gõ cửa, tôi chẳng do dự gì mà chuyển khoản ngay cho bác tài.
Giờ xuống xe rồi, bị gió lạnh thổi qua đầu óc tỉnh táo hơn, tôi mới bắt đầu thấy hối hận.
Chẳng lẽ tôi vừa bị lừa?
Chỉ với vài câu dọa dẫm, tôi đã chuyển cho ông ta cả đống tiền?
Nhưng xe buýt giờ đã chạy mất hút, muốn đòi lại tiền chắc là không thể rồi.
Tôi thở dài một hơi, chỉ biết than trời:
Sao lại xui xẻo thế này!
Lê bước đi về phía nhà.
Bố mẹ tôi mấy hôm nay đi du lịch nước ngoài theo tour, trong nhà chỉ còn lại mình tôi.
Tắm rửa xong nằm trên giường, tôi lấy điện thoại nhắn tin cho thân – Nhã Nhã.
Nhã Nhã là cùng phòng ký túc xá, cũng là người tôi thân nhất trong lớp.
Tôi kể cho ấy nghe chuyện ly kỳ xảy ra tối nay.
Nhã Nhã gửi liền mấy tin nhắn thoại 60 giây, đến run cả giọng, bảo tôi ngốc hết chỗ .
Cô ấy , chỉ có loại con mê tiểu thuyết với anime như tôi mới đi tin vào mấy chuyện ma quỷ vớ vẩn thế kia.
Nhã Nhã còn bảo chiều nay ấy ra ngoài ăn tối, cờ gặp ngay Lục Chu nữa.
“Cái học trưởng Lục của mày đấy, lúc ấy đang bị một em khóa dưới tỏ giữa ban ngày ban mặt, người xem bu lại đông lắm.
Tao sợ mày ghen nên không dám kể.”
Nghe đến đây, tôi chỉ muốn đập đầu vào gối.
Trời ơi, sao lúc nãy trên xe buýt tôi lại tin lời bác tài cơ chứ?
Người ta Lục Chu đang sống khỏe mạnh, tôi lại tưởng người ta chết rồi!
Mà nghĩ đi nghĩ lại, chuyện ấy đêm hôm đi đến nhà tang lễ, lại còn trời mưa mà người khô ráo, vẫn khiến tôi thấy khó hiểu.
Nhã Nhã thấy tôi còn đang vương vấn, liền bật thẳng:
“Trời đất ơi, Ngô Giai! Bình thường không thấy mày cứng đầu đâu nha.
Mày không nghĩ là trời mưa thì người ta cũng có thể mặc áo mưa sao? Có khi đứng chờ xe thì cởi ra cất gọn rồi.
Với cả, ai cấm đêm hôm không đi nhà tang lễ hả? Biết đâu thật sự có chuyện cần?”
Nghe Nhã Nhã xong, tôi mới ngộ ra là mình đã quá hoang tưởng.
Một vài khả năng đơn giản như mà tôi cũng không nghĩ ra.
Tôi tức tối bảo:
“Điên quá, Nhã Nhã, tuần sau nhất định phải đi cùng tao đến công ty xe buýt tìm lại ông tài xế kia! Tiền không lấy lại tao nuốt không trôi cục tức này đâu!”
Hai đứa tiếp tục tám chuyện thêm một lúc, chẳng mấy chốc đã gần nửa đêm.
Tôi chào Nhã Nhã ngủ ngon rồi tắt đèn, chui vào chăn chuẩn bị đi ngủ.
Cơn buồn ngủ vừa ập đến, đột nhiên tiếng gõ cửa dồn dập vang lên.
“Cộc cộc cộc! Cộc cộc cộc!”
Bạn thấy sao?