Cho đến một ngày, nửa đêm tôi phát bệnh, chạy khỏi nhà rồi bị xe tông trên đường.
Khi phát hiện, tôi đã thoi thóp hấp hối.
Dân trong thị trấn không còn cách nào khác, đành gọi điện báo cho Phó Minh Trạch, bảo ta quay về lo hậu sự cho người chị dâu này.
Trong lúc hấp hối, tôi cuối cùng cũng gặp lại Phó Minh Trạch.
Không rõ là vì trông thấy tôi thê thảm mà lương tâm ta trỗi dậy, hay là vì thấy tôi sắp chết, không còn đe dọa gì nữa, Phó Minh Trạch đã đứng trước giường bệnh của tôi, cúi đầu sám hối, thú nhận toàn bộ sự thật.
Anh ta , năm đó người chết đúng là Phó Minh Lâm.
Nhưng ta không đành lòng để Kiều Song Song tuổi còn trẻ đã phải quả phụ, nên mới quyết định giả em trai.
Ba người họ từ nhỏ lớn lên cùng nhau, là thanh mai trúc mã.
Cả hai em đều Kiều Song Song.
Cuối cùng, Kiều Song Song chọn Phó Minh Lâm để lại trong lòng Phó Minh Trạch một vết gợn mãi không thể xoá.
Lần này xảy ra tai nạn xe, em trai chết khiến ta rất đau lòng, cũng bất ngờ nhận ra đây là một cơ hội để bù đắp nuối tiếc năm xưa.
Thật nực !
Chỉ vì không nỡ để “bạch nguyệt quang” phải ở góa, nên ta lại để tôi gánh chịu nỗi đau mất chồng ư?
Vậy thì những lời hứa khi chúng tôi nhau, kết hôn với nhau chẳng lẽ chỉ là ta đang tự thôi miên bản thân, cố gắng thuyết phục mình buông tay để thành toàn cho người khác hay sao?
Điều khiến tôi hoàn toàn sụp đổ hơn cả, là khi Phó Minh Trạch với tôi đứa con năm đó tôi sinh ra, thực ra chưa từng chết.
Chỉ là vì Kiều Song Song thể trạng yếu, không thể mang thai, nên ta đã đưa con của tôi… cho ta nuôi.
Phó Minh Trạch thậm chí còn mặt dày mà giải thích:
“Anh chỉ nghĩ rằng… đứa trẻ lớn lên trong một gia đình trọn vẹn sẽ tốt hơn…”
Vậy tôi còn phải cảm ơn và Kiều Song Song đã ban cho đứa trẻ tôi cực khổ sinh ra một “mái ấm trọn vẹn” nữa sao?
Phó Minh Trạch tưởng rằng tôi lúc ấy đã mê man, không còn nghe thấy gì.
Nhưng thực chất, đó là hồi quang phản chiếu — tôi tỉnh táo đến đáng sợ.
Giọt nước mắt hối hận chậm rãi lăn khỏi khóe mắt tôi.
Tôi đã vì một người đàn ông như thế, mà giam cầm cả cuộc đời ngắn ngủi của mình.
Chỉ tiếc là, đến cả sức để đứng dậy tát ta một cái, tôi cũng không còn.
Tôi cứ thế, mang theo căm hận… mà trút hơi thở cuối cùng.
5
“Chị dâu, bây giờ vẫn nên lo hậu sự cho cả trước đã.”
Giọng của Phó Minh Trạch kéo tôi trở lại khỏi miền ký ức.
Tôi ngẩng đầu, chạm phải ánh mắt lấp tránh của ta.
Một lúc lâu sau, tôi mới mở miệng, từng chữ rõ ràng:
“Cậu đúng, em chồng à…”
“Phải để Minh Trạch yên nghỉ thật tốt.”
Đã như , thì cứ để ta sống cả đời với cái thân phận Phó Minh Lâm mà ta khát khao ấy đi.
6
Trong tang lễ, tôi đau đớn tột cùng, khóc đến mức khiến ai có mặt cũng phải .
Họ tưởng tôi đang thương tiếc Phó Minh Trạch – người cho là đã qua đời.
Nhưng thực ra, tôi đang khóc cho chính mình của kiếp trước.
Tôi và Phó Minh Trạch quen nhau rồi nhau từ thời đại học, cảm lúc nào cũng rất tốt.
Lần đầu gặp nhau là tại một tiệm mì nhỏ phía sau cổng sau trường đại học.
Lúc đó tôi gọi một tô mì, vì quên dặn trước nên nước dùng nổi đầy hành lá.
Tôi vừa gắp đũa nhặt hành ra khỏi tô, thì cảm giác có ánh đang dừng lại trên người mình.
Ngẩng đầu lên, liền bắt gặp một gương mặt khôi ngô tuấn tú.
Ánh mắt ta khi đó mang theo chút nóng bỏng, khiến tôi phải vội quay mặt đi, má cũng bắt đầu nóng ran.
Sau đó, chúng tôi cờ gặp nhau thêm vài lần trong khuôn viên trường.
Phó Minh Trạch bắt đầu theo đuổi tôi, và tôi cũng nhanh chóng chìm đắm trong sự dịu dàng, chu đáo của ta.
Mỗi lần ăn cơm, việc nhặt hành ra khỏi món ăn giúp tôi đã trở thành một thói quen của ta.
Tôi từng ngỡ, thói quen đó là vì tôi mà có.
Chỉ tiếc… đến tận khi chết ở kiếp trước, tôi mới biết cái thói quen đó vốn chẳng phải bắt đầu từ tôi.
Người không ăn hành… đâu chỉ có mình tôi.
Phó Minh Trạch từng , ta vì thấy tôi nhặt hành trong quán mì, nên mới chợt nhớ đến Kiều Song Song, rồi nảy sinh hứng thú tiếp cận tôi.
Bởi vì Phó Minh Lâm đã ở bên Kiều Song Song, ta không còn lý do chính đáng nào để nhặt hành giúp ấy nữa, nên đành chọn một người khác để bù đắp nỗi tiếc nuối.
Thật nực .
Nói đến mức ấy, cứ như ta là “linh hồn nhặt hành chuyển kiếp” .
7
Nhìn đống giấy tiền bay lả tả bên miệng chậu lửa, lửa giận trong lòng tôi cũng bùng lên dữ dội.
Tôi tức đến mức lao thẳng vào trong nhà, ôm ra một đống đồ linh tinh tất cả đều là những món quà lặt vặt mà trước kia ấy đã tặng rồi ném hết vào lửa.
Phó Minh Trạch vừa thấy liền nhận ra đó là gì, vội vàng nhào đến định lấy lại, lửa bùng quá dữ khiến ta bị bỏng, chỉ đành liên tục lùi về phía sau.
“Su… chị dâu, chị gì ? Chẳng phải… chẳng phải đây đều là những món mà tôi từng tặng chị sao?”
Bạn thấy sao?