Quay lại chương 1 :
Những gì trong nhà họ có thể dọn đi , ba mẹ tôi đều cho người tới lấy về, coi như đương nhiên.
Nợ bên ngoài thì chồng chất, chủ nợ mỗi ngày đều đến đòi tiền.
Cả nhà họ Thẩm ủ rũ mặt mày, Thẩm Đình Thâm nằm trên giường chưa khỏe hẳn, vừa giận vừa hối hận: “Không lẽ mọi chuyện lại ra nông nỗi này? Rốt cuộc là sai ở đâu?”
Hai đứa em cặn bã Thẩm Thiếu Đình và Thẩm Lạp Mai thì bắt đầu oán trách trai và Ngô Huệ Linh.
“Tất cả tại đó! Sao lại đi gặp Ngô Huệ Linh lén lút? Rõ ràng kiếp trước hai người đâu có như ! Chính vì vụ đó mà mọi thứ rối tung lên! Tụi phải chịu hoàn toàn trách nhiệm!”
Nhưng trách rồi thì sao?
Với vụ bê bối ấy, cả hồ sơ của Thẩm Đình Thâm và Ngô Huệ Linh đều bị ghi sổ đen.
Nghĩ tới chuyện thi đại học nữa à? Chỉ có nằm mơ giữa ban ngày.
Thẩm Đình Thâm giận lắm, chỉ có thể giận dữ bất lực.
Gia đình ta vốn là mẹ góa con côi, chẳng có tiếng gì trong làng.
Giờ lại đắc tội với nhà tôi, còn gánh thêm cả đống nợ nần, ngày nào cũng có người đến đòi.
Để trả nợ, ta chỉ còn biết cắm đầu cày cuốc, cũng chỉ có hai bàn tay.
Tiếng xấu lan khắp làng, chẳng ai muốn dây dưa với nhà họ Thẩm.
Thấy Thẩm Đình Thâm từ xa, mọi người đều lảng tránh.
Không chỉ Thẩm Đình Thâm bị người ta khinh rẻ, mà cả Trần Mỹ Phân, Thẩm Thiếu Đình và Thẩm Lạp Mai cũng bị coi thường.
Cả nhà bị giao cho những công việc nặng nhọc nhất, đồ ăn cũng chỉ vừa đủ cầm hơi.
Dù sao thì họ cũng đang mắc nợ khắp nơi, phải để trừ nợ trước.
Cuộc sống khổ sở không chịu nổi, Trần Mỹ Phân, Thẩm Thiếu Đình và Thẩm Lạp Mai chẳng ai chịu .
Vốn dĩ họ cứ tưởng sống lại là sẽ bắt đầu những ngày tháng sung sướng.
Ai ngờ lại khổ sở hơn cả kiếp trước, đúng là chẳng khác gì ác mộng!
Nhà họ Thẩm ba ngày một trận cãi nhau, năm ngày một trận gào khóc, ầm ĩ đến mức dân làng thi nhau kéo tới hóng chuyện.
Mà chiến sự trong nhà họ không chỉ xoay quanh ba mẹ con mà còn lan sang cả Ngô Huệ Linh.
Ngoài Thẩm Đình Thâm, những người còn lại trong nhà đều đổ lỗi cho sự tồn tại của Ngô Huệ Linh khiến cuộc sống họ khốn đốn.
Dù sao thì kiếp trước Ngô Huệ Linh đã từ chối Thẩm Đình Thâm, còn kiếp này lại lén lút qua lại.
Mỗi lần thấy Ngô Huệ Linh, Thẩm Lạp Mai và Thẩm Thiếu Đình đều phì phì nhổ nước bọt.
Trần Mỹ Phân thì khỏi , mở miệng ra là chửi rủa thô tục.
Nhưng chửi Ngô Huệ Linh không giúp họ khá lên.
Mà vốn dĩ Thẩm Thiếu Đình và Thẩm Lạp Mai cũng chẳng phải người tốt đẹp gì.
Dù thân xác còn nhỏ, đầu óc thì là mấy chục tuổi đời.
Tình hình phát triển như , họ biết rõ Thẩm Đình Thâm chẳng thể sống lại cuộc đời huy hoàng như kiếp trước nữa.
Nhưng họ — thì vẫn muốn sung sướng.
Vì tương lai của chính mình, hai đứa cặn bã này chủ hiến kế cho Thẩm Đình Thâm:
“Anh à, đã đến nước này rồi thì hay là nghĩ cách ngủ với Diệp Giao Giao đi, biến chuyện hai người thành sự thật.”
“Diệp Giao Giao vốn mê cái mặt , nếu bị ngủ với chắc chắn sẽ cam tâm nguyện đi theo . Đến lúc đó vừa đỡ gánh nặng cho , vừa giúp tụi em tiếp tục đi học.”
“Anh yên tâm, sau này bọn em sống tốt nhất định không quên ơn !”
Trần Mỹ Phân cũng cảm thấy kế này khả thi.
Chỉ có Thẩm Đình Thâm là chần chừ: “Người thật lòng là Huệ Linh, hai đứa bay lại kêu đi với Diệp Giao Giao… có xứng với Huệ Linh không?”
“Xứng gì nữa? Ngô Huệ Linh giờ thì có gì? Làm không , học cũng hết đường. Cưới ta về chỉ thêm một miệng ăn chứ chẳng tích sự gì. Chẳng lẽ cam lòng sống khổ cả đời như sao?”
Thẩm Đình Thâm tất nhiên không cam lòng, trong lòng vẫn còn vương vấn Ngô Huệ Linh.
Ba mẹ con nhà họ thay phiên nhau khuyên nhủ, thấy ta vẫn do dự thì bắt đầu mất kiên nhẫn.
Dù họ từng ủng hộ mối quan hệ giữa Thẩm Đình Thâm và Ngô Huệ Linh, đó là vì kiếp trước ta là sinh viên đại học, có việc tử tế.
Giờ thì sao?
Một cái gì cũng không, còn định kéo cả nhà họ xuống nước?
Không !
Sau khi ngồi lại bàn bạc, ba mẹ con nhanh chóng lên kế hoạch.
Họ quyết định không để Ngô Huệ Linh tiếp tục là gánh nặng của gia đình nữa.
Vì , họ lập ra một cái bẫy.
Thẩm Lạp Mai giao nhiệm vụ đến tìm Ngô Huệ Linh, rằng Thẩm Đình Thâm muốn gặp ở ngôi miếu bỏ hoang đầu làng để bàn chuyện tương lai.
Dạo gần đây, cuộc sống của Ngô Huệ Linh cực kỳ khổ sở.
Không chỉ bị nhà họ Thẩm nhắm vào, mà người dân trong làng cũng chẳng ai đối xử tốt với ta.
Danh tiếng ta đã hoàn toàn sụp đổ, chuyện quay về thành phố để học hành giờ chỉ còn là giấc mơ viển vông.
Cho nên ta chỉ còn biết bấu víu vào Thẩm Đình Thâm — dù gì thì ta cũng thật lòng thích gương mặt đó của ta.
Nhưng nhà họ Thẩm thì luôn tìm mọi cách ngăn cản, không cho hai người ở bên nhau.
Giờ bỗng nhiên có cơ hội, Ngô Huệ Linh lập tức vui mừng đến mức tưởng như hy vọng lại sống dậy.
Cô ta hí hửng đến điểm hẹn, cứ nghĩ sẽ gặp Thẩm Đình Thâm để bàn chuyện kết hôn.
Nào ngờ chờ đợi ở ngôi miếu hoang đầu làng, lại là gã đàn ông độc thân ngoài bốn mươi – Lý Lão Tam.
Ngô Huệ Linh hoảng sợ định bỏ chạy, Lý Lão Tam sao có thể để con mồi béo bở như thoát khỏi tay?
Hắn chặn lại, Ngô Huệ Linh vùng vẫy phản kháng, sức yếu không thể đấu lại hắn.
Miếu hoang ở đầu làng, lại vắng vẻ, có kêu cứu cũng chẳng ai nghe thấy.
Kết quả, Ngô Huệ Linh bị Lý Lão Tam đè ngã và cưỡng bức ngay tại đó.
Không chỉ , sau khi mọi chuyện xong xuôi, còn có một đám đông kéo đến xem náo nhiệt.
Lý Lão Tam trước mặt mọi người vu oan ngược, là do Ngô Huệ Linh dụ dỗ hắn.
Hắn còn móc ra từ túi áo của Ngô Huệ Linh một đống tem phiếu lương thực, rồi sai người đến lục phòng trọ của ta, tìm bánh kẹo và đồ ăn mà hắn từng đưa.
Ngô Huệ Linh đương nhiên là không thể chấp nhận chuyện này, điên cuồng phủ nhận.
Cô ta là do Thẩm Lạp Mai hẹn tới, người muốn gặp là Thẩm Đình Thâm.
Nhưng Thẩm Lạp Mai dứt khoát không nhận.
Thẩm Đình Thâm thì cũng sững sờ, vì ta vốn dĩ không sai em mình đi gọi Ngô Huệ Linh.
Không có nhân chứng, chỉ có mỗi lời biện hộ yếu ớt của Ngô Huệ Linh.
Không ai tin.
Ngược lại, lời của Lý Lão Tam lại nhiều người tin tưởng.
Bởi mấy hôm nay, đúng là Lý Lão Tam thường xuyên quanh quẩn bên Ngô Huệ Linh, giúp ta việc, còn mang thịt cá đến cho ăn.
Bạn thấy sao?