Ta hỏi hắn về lai lịch của mình, hắn lại ngậm miệng không .
Nhưng sâu thẳm trong ký ức, luôn có một giọng mơ hồ, gọi ta là “Tiểu Chân”.
Ta biết hắn đang , lại chẳng thể nào rõ dung mạo.
Không biết đã qua bao lâu, hệ thống thả ta ra.
Ta còn chưa kịp chào hắn, hắn đã vội vàng đẩy ta trở về dữ liệu của Ngọc Như Chân.
“Vân Đãi Nguyệt đã thi triển cấm thuật để hồi sinh ngươi, nếu ngươi không quay về, thân xác kia của ngươi sẽ bị luyện thành cương thi mất.”
Câu này khiến ta giật mình tỉnh táo, hoảng hốt mở truyền tống, chui vào vị diện.
Đã nhiệm vụ ở nhiều vị diện, ta chẳng lạ gì cương thi hay xác chết sống lại.
Nhưng ở bất kỳ thế giới nào, những thứ này đều là tồn tại trái nghịch thiên đạo.
Muốn khiến thân xác đã chết sống lại, cần phải dùng vô số sinh mạng tế phẩm.
Dẫu cho Vân Đãi Nguyệt nhập ma, cũng không nên tạo nghiệt lớn như .
“Ngươi phải quay về ngăn cản hắn.”
Lúc truyền tống, giọng hệ thống chợt vang lên bên tai ta, hiếm hoi mang theo vẻ nghiêm trọng:
“Lần này, ngươi không thể mềm lòng nữa. Vân Đãi Nguyệt đã thành khí hậu, phải nhanh chóng trừ khử hắn.”
“Hảo tự bảo trọng, Tiểu Chân.”
Ta khẽ ngẩn ra, ngay khoảnh khắc ấy, cảm ứng giữa ta và hắn hoàn toàn biến mất.
Bạn đang đọc truyện tại TruyenNe.Com, rất mong sự ủng hộ từ các
Linh hồn ta dần bị đẩy trở lại vị diện, giữa cơn choáng váng, ký ức như thủy triều lại ùa về trong đầu ta.
Những năm qua ta có rất nhiều ký ức, sâu sắc nhất vẫn là những ký ức về Vân Đãi Nguyệt.
Ta nhớ năm hắn mười bảy tuổi, ta từng ở băng phong ba tháng, vì hắn săn răng vàng của tuyết thú, thành hộ tâm phù.
Lúc nhận lễ vật ấy, trên mặt hắn là vẻ trân trọng vô cùng.
Thế , năm sau đó, hộ tâm phù bằng răng vàng lại xuất hiện trên cổ tiểu sư muội.
Về sau, nó lại bị ta tìm thấy trong một đống đất hoang nơi bí cảnh, vỡ thành từng mảnh nhỏ.
Hình ảnh chợt đổi, ta lại thấy Vân Đãi Nguyệt mười chín tuổi, vì chuyện của Chúc Ly mà xông vào phủ của ta, tranh cãi kịch liệt.
Khi ấy hắn đang nổi giận, ra những lời cay nghiệt:
“Đúng là sư tỷ cao cao tại thượng, A Ly không sai, tâm tỷ vốn lạnh lẽo, chẳng để ai vào mắt.”
Lúc đó, ta ngỡ ngàng vì hắn lại nghĩ như về ta, còn đang định phản bác thì đã nghe hắn lạnh tiếp lời:
“Phải, tỷ sớm muộn gì cũng đắc đạo phi thăng, vứt bỏ hồng trần, còn ta chẳng qua chỉ là con chó nghe lời tỷ nhặt về, Ngọc Như Chân, tỷ chưa từng chân tâm đối đãi với ta!”
Trước đó, dù hắn xa cách ta, vẫn lén ta.
Ta ngỡ rằng hắn chỉ giận dỗi vì điều gì, chưa từng nghĩ rằng, trong lòng hắn lại nghĩ ta như thế.
Ta vào đôi mắt đỏ hoe vì giận dữ của hắn, vẻ cố chấp nơi gương mặt ấy đã lờ mờ cho thấy dấu hiệu nhập ma.
Người từng nhẹ nhàng kéo áo ta, gọi một tiếng “sư tỷ”, giờ đây đã trở nên xa lạ không thể nào nhận ra.
Vậy nên, ta đã lựa chọn im lặng, ngừng tranh cãi.
Khoảnh khắc ấy, ta đã có cảm giác gì?
Ta không nhớ nổi, dường như từ khi bị hệ thống giam vào bóng tối vô tận ấy, mọi cảm của ta cũng bị cuốn trôi.
Những bi thương, đau đớn, thất vọng đều hòa vào bóng tối, cho đến khi linh hồn ta lại trở về thuần khiết.
Trong cõi hỗn độn, có một giọng thật dịu dàng, luôn gọi ta trở về.
Hắn :
“Tiểu Chân, đừng sợ. Dù ở đâu, dù nơi nào, ta cũng luôn bên nàng. Ta đợi nàng.”
5.
Truyền tống hoàn tất, ta trở lại thân xác đã gần cạn sinh khí của Ngọc Như Chân.
Lần nữa mở mắt ra, ta đã ở trong đại điện trang hoàng lộng lẫy.
Khắp nơi là sắc đỏ chói mắt, từng tầng từng lớp hỷ trướng phấp phới lay theo gió.
Trong thoáng chốc, ta chỉ cảm thấy khung cảnh này thật quen thuộc.
Dường như, đã từng có lúc nào đó, ta cũng khoác lên mình hỷ bào, chờ đợi người trong lòng đến nắm tay ta.
Người đó đang khẽ, hơi thở quen thuộc bao trùm lấy ta, như thể hắn luôn ở bên cạnh ta, chưa từng rời xa.
Thế lúc này, cơ thể ta cứng ngắc, hầu như không thể đậy, chỉ có thể cố sức mở mắt, xuống đôi tay tái nhợt, lạnh lẽo chỉ còn xanh tím chết chóc.
Cuối hành lang, là Vân Đãi Nguyệt vận hỷ phục.
Đôi mày từng ngày ta chứng kiến lớn lên suốt mười ba năm, khi trước còn mang vài phần non nớt, giờ đây đã lạnh lùng cương nghị.
Khi hắn ta, ánh mắt ôn hòa thân cận ngày nào đã biến mất, thay vào đó là sự ngoan lệ tà ác của một ma đầu.
Hắn đội mũ quan, lông mày sắc bén như mũi kiếm, những đường nét trước đây còn pha chút thanh thuần, giờ chỉ còn lại vẻ tàn khốc lạnh lùng.
Đôi mắt hơi nhuốm sắc đỏ lướt qua hàng loạt ma nô cúi đầu im lặng, bỗng nhiên khẩy một tiếng.
“Hôm nay, bản tọa thành thân cùng Như Chân sư tỷ, chư vị vì sao ai nấy đều mang vẻ mặt chẳng vui? Phải chăng không xem trọng nhân duyên này của bản tọa?”
Giọng gần như tà mị, mang theo hàn ý ghê người.
Giây tiếp theo, đám ma nô đồng loạt ngẩng đầu lên, như những con rối bị giật dây, ngàn ma một mặt, đồng loạt nở nụ giống hệt nhau.
Lúc này, ta mới rõ, những người này, đều là tu sĩ chính đạo đã bị câu hồn đoạt phách.
Chỉ cần liếc qua đã nhận ra vài khuôn mặt quen thuộc trong số đó.
Ngọn lửa căm hận hừng hực bùng lên trong lòng ta.
Ta gắng gượng ngước mắt lên, Vân Đãi Nguyệt từng bước tới gần.
Căm hờn xen lẫn thất vọng.
Những năm tháng tương giao tương tri, chẳng lẽ đều là giả dối cả sao?
Bao nhiêu thiện ý ta dành cho hắn, rốt cuộc vẫn không thể sánh bằng vài câu mê hoặc của Chúc Ly.
Dù ta có gì, cũng không thể giữ nổi hắn.
Vậy, giờ hắn bày ra cục diện thành thân này, là để sỉ nhục một thi thể đã chết như ta sao?
Ta chưa từng bạc đãi hắn, cớ gì lại phải chịu sự nhục nhã này?
Lúc này, Vân Đãi Nguyệt đã đứng trước mặt ta.
Chỉ một tác khẽ trong tay áo rộng của hắn, một luồng sức mạnh vô hình ép ta ngẩng mặt lên, gượng với hắn.
Vân Đãi Nguyệt thấy liền vội vàng tiến lên, vén tấm khăn che trước mặt ta.
Hắn cúi người xuống, bàn tay chạm nhẹ lên má ta, giọng dịu dàng:
“Nương tử, hôm nay là ngày chúng ta…”
Hắn chưa hết, ánh mắt đã chạm vào ta, ta rõ ràng cảm nhận đầu ngón tay hắn khẽ run lên, nụ trên mặt tắt ngấm.
Đôi mắt đỏ ngầu của hắn dần dần rút đi lệ khí, thay vào đó là một tầng sương mù ngấn nước.
6.
Vân Đãi Nguyệt gần như lập tức có phản ứng.
Hắn lùi lại nửa bước, vẻ ngông cuồng tà mị ban nãy đã không còn, thay vào đó là sự cung kính quỳ xuống trước mặt ta, đầu cúi thấp, hai tay chắp lại như vô số lần ngày trước hắn từng bái kiến ta.
“…Sư… sư tỷ…” Môi hắn run rẩy, giọng nghẹn ngào bật ra.
Khi ngẩng đầu lên, đôi mắt hắn đã đong đầy nước mắt.
Hắn ngửa mặt ta, trong thanh âm là niềm vui sướng không cách nào che giấu:
“Là sư tỷ thật sao? Chúc Ly quả nhiên không lừa ta… Tỷ đã quay lại vì ta… Tỷ đã hứa sẽ không bỏ rơi ta… Ta biết sư tỷ vẫn không nỡ rời xa ta…”
Giọng hắn nhẹ như sợ đánh thức giấc mộng đẹp.
Khoảnh khắc đó, ta như thật sự thấy đứa trẻ năm xưa mà ta nhặt về từ hoang dã.
Hắn khi ấy kiên cường, thuần khiết, lương thiện cũng yếu đuối vô cùng.
Mỗi lần bị người ta bắt nạt, hắn sẽ dụi đầu vào đầu gối ta, thiếp đi giữa những lời vỗ về dịu dàng của ta.
Ngay cả trong mộng, chân mày hắn vẫn khẽ nhíu lại.
Nhưng ta biết rõ, người trước mặt ta giờ đây, đã không còn là hắn.
Vân Đãi Nguyệt bây giờ, chỉ là một ma đầu tự nguyện sa ngã, tàn sát vô số sinh linh, giỏi nhất là khoác lên mình chiếc mặt nạ ngây thơ.
Cuối cùng, Vân Đãi Nguyệt phát hiện ra sự lạnh nhạt trong mắt ta.
Gương mặt giả vờ thuần khiết của hắn lập tức nứt vỡ, nét dần dần biến mất.
Hắn ngẩng đầu, ánh mắt đầy vẻ vô tội lẫn ấm ức, giọng khẽ run rẩy:
Bạn đang đọc truyện tại TruyenNe.Com, rất mong sự ủng hộ từ các
“Sư tỷ… vì sao lại dùng ánh mắt đó ta? Tỷ vẫn còn trách ta sao?”
Đối diện với dáng vẻ cố thu liễm ma tính, bày ra bộ dạng khẩn cầu của hắn, ý nghĩ đầu tiên lóe lên trong đầu ta lại là: Bây giờ hắn, thật dễ dàng biết bao.
Nhưng lúc này, ta lại chẳng thể đậy.
Ta cố gắng gọi hệ thống trong đầu để cầu trợ, không nhận bất cứ hồi âm nào.
Dường như từ sau câu “Hảo tự bảo trọng”, cảm ứng giữa ta và hắn đã hoàn toàn đứt đoạn.
Vậy nên, ta chỉ có thể lạnh lùng Vân Đãi Nguyệt, như đang một kẻ xa lạ.
Đứa trẻ năm nào từng cần ta lấy lụa lau nước mắt, vỗ về rồi chìm vào giấc mộng ngọt ngào, giờ đã không còn trên thế gian này nữa.
Ta cũng không quên, giữa chúng ta cách nhau bao nhiêu huyết thù.
Không chỉ là chuyện sinh tử của riêng ta.
Năm đó, Thanh Huy Tử độ kiếp rời đi, trước lúc đi đã phó thác sư môn cho ta.
Vậy mà, Vân Đãi Nguyệt lại thừa lúc ta ra ngoài nhiệm vụ, lựa chọn nhập ma, trong tiếng hoan hô của Chúc Ly, tàn sát toàn bộ sư môn, hai trăm bảy mươi ba mạng người bị hắn đồ diệt trong chớp mắt.
Ngay khi đó, hắn đã chết trong lòng ta rồi.
Điều duy nhất ta hối tiếc, là không thể hắn trước khi tất cả bi kịch ấy xảy ra.
Ngay cả Chúc Ly, kẻ gieo rắc tội nghiệt khắp thế gian, cuối cùng vẫn nam chính cảm hóa, viên mãn đắc đạo thành tiên.
Loại người như , tại sao cuối cùng vẫn có thể thành đạo?
Đó là lần đầu tiên ta hoài nghi thiên đạo.
Cuối cùng, như không chịu nổi sự lạnh lùng của ta, Vân Đãi Nguyệt đột ngột quỳ gối bò đến bên chân ta, giọng run rẩy cầu xin:
“Sư tỷ… Sư tỷ, ta biết sai rồi… Ta không nên bị người khác mê hoặc… Ta chỉ là… không vui vì tỷ đối xử với ai cũng giống nhau… Ta muốn chứng minh rằng ta đặc biệt hơn…”
Bạn thấy sao?