Người Cảm Hóa Nam [...] – Chương 1

1.

Ta đã bị xóa bỏ.

Nhưng đó là ta giả vờ.

Ta hỏi hệ thống, rõ ràng hình thất bại nhiệm vụ không phải như thế, cớ sao lại ra lời ấy.

Hệ thống lạnh lùng đáp:

“Thấy cái tên Vân Đãi Nguyệt kia ngứa mắt, thuận miệng bịa ra một câu, khiến hắn hối hận cả đời.”

Hệ thống của ta xưa nay vẫn chẳng ưa nổi nam phụ của thế giới này, mỗi lần đến hắn liền chua cay đ,ộc đ,ịa, không nể nang chút nào.

Ta trầm mặc chẳng , hệ thống lại vẫn chưa nguôi giận, hậm hực mà mắng tiếp:

“Mười ba năm rồi, ngươi dạy hắn còn lâu hơn cả mẫu thân hắn dạy! Là ch,ó cũng nuôi quen rồi, nuôi hắn chẳng bằng nuôi ch,ó!”

Phải rồi, ta đã ở thế giới này mười ba năm.

Nhiệm vụ ban đầu chỉ là di,ệt trừ phản diện tương lai — kẻ suýt nữa vỡ vị diện, chao đảo toàn cục.

Khi xem qua cốt truyện ta từng rất thương đứa trẻ bị cả trời đất ruồng bỏ ấy.

Phản diện ở các vị diện khác, ít nhiều đều có sự vặn vẹo trong tâm tính, chỉ có đứa nhỏ này, từ lúc sinh ra đã bị thế giới phụ lòng.

Dù thế, hắn cũng từng là một đứa trẻ lương thiện.

Huống hồ khi ấy hắn chỉ mới bảy tuổi, ánh mắt còn trong veo như nước xuân.

Đã trải qua vô số vị diện, sắp về hưu, ta mà lại nổi lòng trắc ẩn.

Thế là thu kiếm vào vỏ, ta đưa tay xoa đầu hắn, dịu dàng hỏi:

“Ngươi có bằng lòng theo ta về sơn môn, một kiếm tu tự tại cưỡi gió đạp mây chăng?”

Hệ thống phát cảnh báo đi/ên c,uồng, còn gửi ta một bài văn dài tám trăm chữ kể lể hắn khó ưa thế nào.

Nhưng cuối cùng, nó vẫn nghe ta.

Bạn đang đọc truyện tại TruyenNe.Com, rất mong sự ủng hộ từ các

Nhiệm vụ sửa lại: cảm hóa nam phụ.

Nhiệm vụ bỗng chốc trở nên gian nan, hệ thống nôn nóng nghỉ hưu liền cạch mặt ta suốt mấy ngày.

Trong quãng thời gian đó, ta đưa Vân Đãi Nguyệt về sơn môn, cùng bái nhập môn hạ một sư phụ.

Đứa nhỏ gầy gò ấy bị mẫu thân vứ,t b,ỏ nơi núi hoang từ lúc lọt lòng, dã thú chăm bẵm lớn lên, ăn gió nằm sương, gánh mưa gánh tuyết.

Giữa mùa đông khắc nghiệt, ngoại trừ lớp da thú ấm áp của lũ chó hoang chen chúc bên cạnh, thứ duy nhất bao bọc thâ,,n thể hắn, chỉ là mảnh tã r,ách chưa đủ che thân.

Năm bảy tuổi, hắn có bộ y phục mới tinh đầu tiên trong đời.

Hắn nhẹ nhàng nắm lấy tay áo lam nhạt, cẩn thận ngẩng đầu ta, gọi một tiếng:

“Sư tỷ.”

Hắn , năm bảy tuổi ấy, hắn đã có người thân đầu tiên trên thế gian này.

2.

Thực ra, trước năm mười bốn tuổi, Vân Đãi Nguyệt là một đứa nhỏ rất ngoan.

Tư chất hắn bình thường, biết cần cù bù thông minh.

Lại bởi thuở bé chịu khổ nơi núi hoang, tâm tính tôi luyện kiên cường khác người.

Bao kẻ lớn tuổi hơn đến cầu đạo còn không chịu nổi khổ luyện rèn thân, mà hắn cắn răng chịu đựng, không rơi một giọt lệ, không kêu một lời đ,au.

Rèn thân tẩy tủy, suốt năm năm dài đằng đẵng.

Thế đến cuối cùng, hắn chỉ có th/ân th/ể khỏe mạnh hơn người, thiên tư bị phong ấn trong huyết mạch vẫn chẳng cách nào khai mở.

Lời gièm pha trong môn phái ngày một nhiều.

Ai ai cũng mỉ/a m/ai rằng ta và sư phụ Thanh Huy Tử nhận lầm người, rước lấy củi mục chẳng bằng sớm đồng ý cho người khác bái sư.

Chỉ e giờ hối không kịp.

Dẫu kiên cường, hắn vẫn là một đứa trẻ, nào biết đối diện sao với những lời lẽ độc như lưỡi dao ấy.

Hôm ấy, Vân Đãi Nguyệt chưa cao bằng vai ta, chạy đến trước mặt, mắt ngân ngấn nước.

Mở miệng một cái, tiếng nức nở liền bật ra, hắn :

“Sư tỷ, ta sẽ cố gắng tu luyện… nếu không… nếu không thì hãy để ta ở lại bên người, hầu hạ người sớm chiều… việc nặng nhọc gì ta cũng … sư tỷ đừng bỏ ta… đừng bỏ ta…”

“Á á á, đừng nghe nó tru lên nữa! Cái tên này chỉ giỏi lời dễ nghe!” — hệ thống trong đầu ta gào rú, “Mười bốn tuổi đầu rồi còn khóc nhè trước mặt sư tỷ, gì có người tử tế nào thế!”

Ta lại gương mặt lem nhem nước mắt kia mà không nhịn bật .

Ta cúi người, không dùng pháp thuật sạch, mà rút khăn lụa, từng chút từng chút lau đi lệ trên mặt hắn.

Ta cong môi mỉm , ánh mắt dịu dàng vào đôi mắt đen lay láy của hắn, nhẹ giọng bảo:

“Nhưng điều sư tỷ mong muốn, chỉ là ngươi lớn lên bình an thuận ý.

Nếu trên hành trình ấy, ngươi có thể tìm thấy điều mình muốn bảo vệ, và vì nó mà trở nên mạnh mẽ… thế thì tốt biết bao.”

“Điều muốn bảo vệ… vì nó mà trở nên mạnh mẽ…”

Vân Đãi Nguyệt lặp đi lặp lại lời ta, chìm vào suy nghĩ.

Ta đứng dậy, vỗ vai hắn, dịu dàng :

“Không vội đâu, ngươi vẫn chỉ là một thiếu niên mà thôi.”

Hôm ấy, ta thấy ánh sáng lấp lánh trong mắt hắn thắp lên.

Chỉ là… ta không hề hay biết, sâu trong lòng hắn, một ngọn hắc hỏa âm trầm cũng âm thầm bùng cháy.

Từ hôm đó, hắn càng thêm khổ luyện, cũng càng thêm hay khóc.

Tựa như đã nhận ra mình cũng có quyền sủng ái, mỗi lần bị u,ất ứ,c, hắn liền gạt nước mắt chạy đến trước cư xá của ta, lặng lẽ đưa tay áo lên, để lộ th,ương tích, đôi mắt đen ngấn nước ngước ta, trông thật đáng th,ương.

Mỗi lần như thế, ta liền dừng việc tu hành, xoay người giúp hắn bôi thuốc, chữa thương.

Hắn dường như rất ưa ta dùng dược thảo bình thường để chữa trị, mỗi khi ta định thi triển trị liệu thuật, hắn đều lảng tránh, chuyện sang hướng khác, trốn tránh khéo léo.

Lâu dần, ta đã hiểu — hắn chỉ muốn chuyện với ta.

Hắn là đứa trẻ độc, cả môn phái chỉ có ta và sư phụ Thanh Huy Tử là thân cận.

Nhưng Thanh Huy Tử đạo hạnh cao thâm, sắp độ kiếp, quanh năm bế quan, không ở trong môn.

, chỉ còn ta là người có thể bầu với hắn.

Mà ta, cũng rất vui lòng điều đó.

Dù sao nhiệm vụ của ta, chính là cảm hóa nam phụ.

Kịp thời ở bên, trao cho hắn ấm áp và cổ vũ, để lòng hắn mãi còn một chút dịu dàng, như tương lai mới không dễ sa vào c,ực đ/oan.

Ta từng ngỡ mình đã nghĩ chu toàn.

Chung quy… vẫn là ta quá ngây thơ rồi.

3.

Khi nào thì Vân Đãi Nguyệt bắt đầu thưa dần mà đến bên ta?

Hắn thậm chí cũng chẳng còn tâm sự cùng ta nữa.

Ta ngẫm nghĩ, hình như là từ khi tiểu sư muội bái nhập tông môn.

Nước mắt, tiếng , vui buồn giận hờn của hắn đều dành cho một người khác, cho có thân thế trắc trở như hắn, lại đang độ thanh xuân rạng ngời. Mà ta, cùng hắn ngày một xa dần.

Ta vẫn nhớ rõ ngày tiểu sư muội Chúc Ly bái nhập tông môn, Thanh Huy Tử hiếm khi khen ngợi ta và Vân Đãi Nguyệt.

Khi ấy, hắn chẳng qua chỉ vừa tròn mười bảy tuổi, sự tán thưởng đột ngột của Thanh Huy Tử khiến hắn vui mừng hồi lâu.

Vậy nên, khi sư tôn dặn dò chúng ta phải thay người chăm sóc tốt cho tiểu sư muội, Vân Đãi Nguyệt liền vội vàng nhận lời.

Ta chỉ lặng lẽ đứng bên, vì ánh mắt hắn Chúc Ly mà trong lòng chấn .

Tiểu sư muội Chúc Ly, chính là nhân vật quan trọng dẫn đến việc Vân Đãi Nguyệt về sau nhập ma.

Nàng là con của chưởng môn đời trước và ma tôn, cũng là cố nhân của Thanh Huy Tử.

Trong huyết mạch của nàng hòa quyện dòng máu chính phái và ma tộc, hai luồng sức mạnh đối lập không ngừng va chạm trong cơ thể.

Cũng bởi thế, tính nàng lúc thiện lúc tà.

Khi tâm trí thanh tĩnh, nàng là vô ưu vô lo nhất thiên hạ.

Nhưng khi ma tính bộc phát, nàng sẽ mê hoặc mọi người xung quanh, kéo họ sa vào vực thẳm.

Vân Đãi Nguyệt chính là một trong số đó.

Nàng thường xuyên thì thầm bên tai hắn rằng: “Tất cả mọi người đều sẽ bỏ rơi huynh, chỉ có muội là không.”

Đúng là nàng có một đôi mắt sắc bén, có thể thấu nỗi sợ hãi sâu kín nhất trong lòng người.

Thanh Huy Tử hiểu rõ sự nguy hiểm của nàng, những năm qua vẫn luôn tìm kiếm pháp khí có thể áp chế ma tính.

Thế , người sắp độ kiếp, đã chẳng còn sức lực bận tâm đến chuyện của Chúc Ly nữa.

Vậy nên, người đành giao nàng cho ta, bảo ta đảm bảo an toàn cho Chúc Ly.

Chỉ là ta còn chưa kịp mở miệng, Vân Đãi Nguyệt đã nhanh chóng nhận lấy nhiệm vụ này.

Ta đã từng nghĩ rằng, những năm tháng ta ở bên hắn, cuối cùng cũng giúp hắn bớt đơn, khiến hắn không còn chấp niệm lớn lao với việc giữ Chúc Ly bên cạnh.

Nhưng ta bất lực nhận ra, cho dù ta đã vun đắp bao nhiêu, từ khoảnh khắc hắn gặp Chúc Ly, sự mê hoặc của nàng đã không thể ngăn cản.

Chúc Ly khác biệt hoàn toàn so với tất cả những người hắn từng gặp, khác cả với Thanh Huy Tử thần bí, hay ta ôn hòa dịu dàng.

Bạn đang đọc truyện tại TruyenNe.Com, rất mong sự ủng hộ từ các

Nàng như ngọn lửa rực cháy, vừa thiêu đốt sinh cơ, vừa đem lại hủy diệt, nguy hiểm mà mê hoặc.

Chỉ cần một ánh mắt, đã khiến hắn tâm.

Dẫu thế nào, hắn cũng sẽ nảy sinh chấp niệm với nàng.

4.

Ta bị tước đi ngũ giác, giam cầm trong bóng tối, như một hình cho nhiệm vụ thất bại.

Nói thật lòng, so với trước đây bị sét đánh, trói chặt rồi bị cù chân, lần này hệ thống nương tay lắm rồi.

Huống hồ, hắn từng với ta, linh hồn ta vốn dĩ là một mảnh tối đen.

Dù mất đi ngũ giác, chìm trong bóng tối, ta cũng không chút sợ hãi.

Dường như, từ rất lâu trước kia, ta đã chịu đựng chuyện này hàng trăm, hàng ngàn lần, hoặc giả, ta vốn sinh ra từ chốn tăm tối này.

Về quá khứ của ta, ta chẳng có chút ký ức nào.

Ta không biết mình là ai, từ đâu đến, vì sao lại trở thành một kẻ nhiệm vụ.

Có lúc, ta thậm chí còn hoài nghi bản thân là người nhân tạo.

Căn cứ vào việc khi mới bắt đầu nhiệm vụ, ta thực sự rất ngốc, không có tâm cơ, tay chân vụng về.

Hệ thống luôn khen ta, rằng mấy năm nay ta đã dần dần khôn ngoan hơn.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...