Tôi bao nuôi người tài xế nghèo kiết xác của trai mình.
Anh ta tuy không có tiền, lại sở hữu vòng eo của chó đực và cặp mông của Captain America, tĩnh lặng như người mẫu nam, thì như chó nhỏ Teddy.
Chỉ có một điều không ổn, chính là ta rất ham hư vinh, thường xuyên mua hàng giả xa xỉ, thậm chí có loại lên tới cả trăm vạn.
Một ngày nọ, khi tôi đang trói ta vào đầu giường để “giáo huấn”, đột nhiên nhận cuộc gọi từ trai:
“Chẳng phải em định bao tài xế của sao? Sao còn chưa tới đón cậu ta?”
Tôi sững sờ.
Vậy thì người mà tôi đang cưỡi đây là… ai?
1
Anh trai tôi trở thành một người nổi tiếng nhờ video vẫy tay thu hút hàng triệu lượt xem.
Còn tôi, với tư cách là em của ấy, cũng tựa hổ tựa lân bước chân vào giới thượng lưu ở kinh thành.
Nhưng tôi thường xuyên bị chế giễu bởi các tiểu thư trong nhóm, họ tôi ăn mặc quê mùa, ăn uống thô lỗ, đến quán bar còn chẳng dám đụng vào những người mẫu nam.
Tức giận, tôi thề sẽ tìm một người còn “đỉnh” hơn những người mẫu nam đó để mọi người kinh ngạc.
Về việc này, trai tôi đã cho tôi một gợi ý: “Thế thì tìm tài xế của đi, khi đi tiểu cùng, đã thấy qua, đảm bảo đỉnh cao.”
Anh trai tôi đã bảo là đỉnh, thì chắc chắn là đỉnh.
Dù sao, ở làng quê chúng tôi, các đều gọi là “Đại Ngưu”.
2
Để lấy lại thể diện, tôi ngay lập tức tới công ty của trai để tìm người tài xế đó.
Vừa đến bãi đỗ xe, tôi đã thấy một chàng cực phẩm, vai rộng, chân dài, đứng bên cạnh chiếc xe sang trọng.
Trước mặt ta là một người phụ nữ xinh đẹp, đang khóc lóc kéo tay :
“Triệu Vũ Chi, chẳng phải chỉ cần con kết WeChat với một thôi sao? Sao con lại phản đối dữ ?”
Triệu Vũ Chi?
Đó chính là tài xế của trai tôi!
Anh tôi từng kể, tài xế của , Tiểu Triệu, từ nhỏ đã bị bạo hành gia đình, cha nghiện cờ bạc và rượu chè, mẹ thì ép ta đi “vịt” để trả nợ.
Quả thật, tôi nghe thấy “Triệu Vũ Chi” lạnh lùng đáp:
“Tôi đã là không kết , tôi không hứng thú với mấy chuyện đó.”
“Con muốn mẹ tức chết phải không!” Mẹ ta tức giận vào người .
Nhìn thấy cảnh này, tôi nổi giận. Một cơ thể tươi ngon như thế này, bị đánh hỏng thì sao mà “dùng” !
Tôi lập tức bước tới, chắn trước mặt ta, giận dữ :
“Dì, dì đang với lửa đấy! Bây giờ, cầm lấy một triệu này và rời xa người đàn ông của tôi!”
Nói rồi, tôi ném tấm séc chuẩn bị sẵn lên người mẹ ta, và ra lệnh bảo vệ đưa bà ấy ra ngoài.
Mẹ ta còn hét lên: “Ai dám đến tôi, có biết Triệu gia chúng tôi ở…”
Tôi mặc kệ, không thèm quan tâm.
Dù sao thì, chỉ có kẻ yếu mới cơn giận mất kiểm soát mà thôi.
Sau khi hoàn tất một loạt hành hùng cứu mỹ nhân đầy phong cách của tổng tài bá đạo, tôi đoán rằng “Triệu Vũ Chi” sau lưng chắc chắn đã bị tôi cảm đến mê mẩn.
Liệu ta có lao tới ôm lấy tôi và tỏ ngay lập tức không nhỉ?
3
Sự thật chứng minh rằng, người nghèo tính khí càng lớn.
Khi tôi quay người lại, với vẻ ngại ngùng trên mặt, thì chạm phải ánh mắt lạnh lùng của “Triệu Vũ Chi”.
Anh ta chẳng hề cảm chút nào, nhíu mày và tôi với ánh mắt sắc lạnh.
Khoảnh khắc đối diện với ánh mắt ta, tôi như bị điện giật, vừa tê dại vừa đau lại thấy khoái chí.
Cuối cùng tôi hiểu ra tại sao tôi không muốn đụng vào mấy người mẫu nam trong quán bar.
Ánh mắt họ quá ngoan ngoãn, tôi không có hứng thú muốn chinh phục.
Còn ta thì quá dữ dằn.
Tôi thích đến phát cuồng.
Tôi cảm thấy mình có thể rút cạn sức ta đến kiệt quệ luôn.
Tôi giả vờ giữ vẻ lạnh lùng, ho khẽ rồi : “Tiểu Triệu phải không? Chào , tôi là em của Phó tổng.”
“Tiểu Triệu?”
Đôi lông mày đẹp đẽ của ta nhíu lại, tạo ra một cảm giác áp lực đầy mãnh liệt, khiến tôi thấy chân mình như mềm nhũn.
Có chuyện gì xảy ra ? Tôi chính là bên bỏ ra một triệu cơ mà!
Tôi định lấy lại phong thái của mình, thấy vòng eo mạnh mẽ và vòng mông căng tròn của “Captain America” của ta, lòng tôi lại trỗi lên cảm giác thương chỉ dành cho những người đẹp trai. Tôi nhẹ nhàng :
“Tiểu Triệu, trước mặt tôi không cần phải giả vờ đâu, muốn khóc thì cứ khóc đi, thật đấy.
“Mọi chuyện nhà , trai tôi đã kể hết với tôi rồi.”
Anh ta nheo mắt tôi, ánh mắt lạnh lùng: “Nhà tôi có chuyện gì?”
Ôi, còn cứng đầu nữa cơ.
Nhìn vẻ ngoài giả vờ mạnh mẽ của ta, tôi lại nghĩ đến việc ta có thể sẽ khóc thầm trong đêm khuya, lòng tôi cảm thấy đau nhói.
“Không phải mẹ vừa ép kết với một sao?
“So với việc phải đến chỗ của mấy bà già kia và có nguy cơ mắc bệnh, thì theo tôi vẫn hơn! Tôi không có bệnh, mỗi bữa tôi còn ăn hai cái giò lớn.
“Anh không cần phải tài xế cho tôi nữa, chỉ cần lái xe trên giường với tôi là rồi.
“Anh tôi trả một vạn, tôi trả gâls năm lần, năm vạn!
“Nếu không muốn ai biết chuyện tôi bao dưỡng , thì cứ là chúng ta đang nhau. Khi hết hợp đồng, thì là bỏ tôi cũng .”
Nói xong, tôi còn tự thấy cảm với chính mình.
Tôi đâu phải là người bao dưỡng, tôi là Phật tổ sống đây mà!
Nhưng ta càng nghe, sắc mặt càng lạnh lùng, cuối cùng ta quay người bước đi.
Cái bóng cao lớn kiên quyết của ta, chẳng khác gì khi tôi mặc cả không và giả vờ bỏ đi.
Tôi biết, lúc này phải chờ ta không nhịn mà quay lại.
Nhưng ham muốn đã lấn át lý trí, tôi nghiến răng, bước vài bước lên trước và kéo tay ta lại.
“Tám vạn! Tám vạn không? Nếu đi bây giờ, nhỡ mẹ lại đến quấy rầy , tôi không giúp giải quyết đâu đấy!”
Khi câu cuối cùng của tôi vang lên, bước chân dài của ta khựng lại.
Bạn thấy sao?