Bốn năm nhau, em thà nuôi một con chó còn hơn.
Ít nhất, nó còn biết sủa vài tiếng, còn biết vẫy đuôi với em.
Anh thật sự còn chẳng bằng một con chó!"
"… Sao em lại công kích cá nhân rồi?"
Tôi lạnh:
"Xin lỗi, so với chó là em sai rồi."
"Làm là phạm đến chó mất."
Tống Hiên: "…"
Tôi hít một hơi thật sâu, cố gắng giữ giọng bình tĩnh:
"Vậy đi, em sẽ sớm dọn ra ngoài."
"Không! Anh chưa đồng ý!"
"Chia tay thôi mà, không cần đồng ý."
"Hân Di, sai rồi!"
Anh nắm chặt tay tôi, ngăn tôi rời đi:
"Anh sẽ thay đổi, không?"
Tôi sững sờ.
Anh ấy đã từng nhiều lần với tôi:
"Xin lỗi, sai rồi."
Nhưng chưa từng sẽ thay đổi.
Đây là lần đầu tiên.
"Em muốn gì để em nguôi giận? Em đi, sẽ tất cả."
Tôi bỗng ngộ ra điều gì đó, thử dò hỏi:
"Anh thực sự không biết mình sai ở đâu sao?"
"Nếu , thì chẳng còn gì để nữa."
Anh ấy nghĩ một lúc lâu, rồi do dự lên tiếng:
"Có lẽ biết.
Dù chưa thực sự hiểu, nếu vì em, sẵn sàng thay đổi.
Cho một cơ hội, không?"
Thì ra hiểu tất cả.
Tôi đã bao lần tìm đủ mọi lý do bào chữa cho , tự an ủi rằng tính cách vốn dĩ như .
Nhưng tôi quên mất rằng, vô cảm không đồng nghĩa với ngu ngốc.
Anh ấy thông minh, như một tấm gương sáng, hiểu rõ mọi thứ.
Anh biết tôi đã nhượng bộ ba lần trước.
Anh biết chỉ cần cứ giữ im lặng, tôi sẽ tự mình quay lại.
Vậy nên không cần gì cả, chỉ cần tiếp tục cuộc sống của mình như trước, không chút ảnh hưởng.
Lần này cũng thế.
Anh ấy cảm nhận sự dứt khoát của tôi, vì mới hoảng sợ, mới phải thay đổi.
Tôi hận quá.
Tự nhiên tôi hận đến phát điên.
Tôi đúng là một kẻ ngu ngốc từ đầu đến cuối.
Anh ấy dựa vào cảm của tôi, tự cho mình cái quyền thờ ơ, vô tâm suốt bốn năm trời!
"Một tháng thôi, ít nhất cho một tháng không?"
Tôi suy nghĩ, rồi gật đầu:
"Được."
Tôi cần thời gian để tìm chỗ ở.
Một tháng là đủ.
Dù sao cũng đã lãng phí bốn năm, tôi không vội thêm một tháng nữa.
Nhưng quan trọng hơn…
Tôi muốn trả đũa ấy.
Đếm ngược: 30 ngày.
Việc đầu tiên tôi là đặt chế độ "không phiền" cho WeChat của Tống Hiên.
Sau khi bật xong, tôi mới cảm thấy hình như mình hơi dư thừa.
Vì màn hình trò chuyện của chúng tôi vốn đã sạch bóng, chỉ có tin nhắn nhận hàng và chuyển khoản.
Nhưng lỡ bật rồi, tôi cũng lười đổi lại.
Tôi bắt đầu trở lại trạng thái sống một mình.
Trong những phút rảnh rỗi ở công ty, tôi lướt các nền tảng tìm nhà trên điện thoại.
Một đồng nghiệp đi vệ sinh xong, đi ngang qua vào màn hình của tôi:
"Cậu đang tìm nhà à?"
"Ừ, muốn tìm một chỗ gần công ty, tốt nhất là chỉ mất khoảng mười phút đi bộ. Cậu có gợi ý nào không?"
Hiện tại, chỗ tôi đang ở cách công ty rất xa.
Công ty của tôi và công ty của Tống Hiên nằm ở hai đầu thành phố.
Anh tốt nghiệp trước tôi một năm, nên khi nhà, chọn một chỗ gần công ty .
Lợi ích đầu tiên sau khi chia tay:
Từ nay về sau, tôi có thể ngủ thêm một tiếng!
"Tớ thì không có, tớ có lưu nhiều số môi giới trước đây, để tớ gửi cậu."
Cô ấy gửi liền một lúc ba số.
"Cậu có thể nhắn WeChat với họ trước, chọn vài căn nhà ưng ý, rồi cuối tuần đi xem nhiều chỗ một chút, so sánh kỹ rồi chọn."
"Ok, cảm ơn cậu nhé!"
Để cảm ơn, tan tôi rủ ấy xuống dưới mua trà sữa.
Có lẽ tâm trạng thay đổi, bình thường thấy trà sữa này cũng bình thường thôi, hôm nay lại thấy cực kỳ ngon.
Tôi hứng chí đăng một story.
Vừa đăng xong, Tống Hiên đã ấn like.
Anh ấy bình luận:
【Tan rồi à? Trả lời tin nhắn của không?】
Tôi sững lại.
Hôm nay, hình như tôi không nghĩ đến ấy một giây nào.
Tôi mở WeChat.
Bất ngờ thay, ấy đã gửi một loạt tin nhắn.
8:35 AM
【Hôm nay trời đẹp quá, có nắng nè.】
【(Ảnh bầu trời ở cổng khu chung cư.jpg)】
9:07 AM
【(Ảnh hộp bánh quy handmade.jpg)】
【Bài tập môn thủ công của con trai đồng nghiệp , họ tự đấy. Anh ăn thử một miếng, cũng ngon lắm.】
【Em có muốn ăn không? Anh mang về cho em nhé.】
9:13 AM
【Em đi chưa?】
【Nhớ ăn sáng nhé.】
9:20 AM
【Thôi không phiền nữa, trưa chuyện nhé.】
12:00 PM
【Tan ăn cơm chưa?】
12:38 PM
【(Ảnh bữa trưa.jpg)】
【Quán này món gà om mặn quá.】
5:50 PM
【Hân Di, hôm nay em có tăng ca không?】
5:53 PM
【Nếu không, tối nay mình ra ngoài ăn nhé?】
6:00 PM
【Tan chưa?】
Tôi lạnh.
Số tin nhắn hôm nay ấy gửi còn nhiều hơn ba tháng trước cộng lại.
Tôi chỉ trả lời một tin nhắn cuối cùng:
【Có thể.】
Anh trả lời ngay lập tức:
【Có thể ra ngoài ăn à?】
Tôi không rep nữa.
Anh ấy nhắn tiếp:
【Em muốn ăn gì?】
Tôi đáp:
【Sao cũng .】
Anh ấy hỏi:
【Vậy lẩu không?】
Tôi không trả lời.
Một phút sau
Anh nhắn:
【Vậy nhà hàng đồ xào lần trước thì sao?】
Tôi vẫn không trả lời.
Thêm một phút nữa
Anh hỏi tiếp:
【Thế cá nướng nhé?】
Tôi trả lời:
【Được.】
Anh hỏi:
【Ăn quán ngay cổng khu mình nhé, hay…?】
Tôi đáp gọn lỏn:
【Ừm.】
【OK, sẽ đến đó đợi em.】
Bạn thấy sao?