Lúc này, Tống Hiên bỗng cầm điện thoại lên hỏi tôi:
"Mẹ vừa gửi cho 1.000 tệ, bảo mua quà sinh nhật cho em. Em thích gì? Hay chuyển khoản luôn cho em?"
Tôi từ chối ngay:
"Không cần đâu, em nhận tấm lòng là rồi. Cảm ơn bác giúp em."
Anh ấy khó hiểu:
"Mẹ đã gửi rồi, em cứ nhận đi chứ?"
Tôi không gì thêm, chỉ lặng lẽ tháo sợi dây chuyền ra, chuẩn bị trả lại.
Hóa ra, ngày mà tôi mong đợi bấy lâu, lại đến vào một buổi sáng bình thường như thế này.
Hóa ra, trong lòng tôi lại bình thản đến .
"Thôi rồi, không muốn nhận thì thôi, trả lại mẹ ."
Một lát sau, ấy lại :
"Hân Di, mẹ cứ hỏi chuyện kết hôn suốt. Hay là Tết này em về nhà nhé? Chúng ta có thể bàn bạc rồi đính hôn trước, đợi…"
Tôi ngắt lời ấy:
"Tống Hiên, còn nhớ lý do ban đầu khiến đồng ý em không?"
Anh ấy sững lại.
"Lại nghi ngờ không em sao?"
"Không, em chỉ muốn hỏi thôi. Nếu không muốn trả lời, thì thôi ."
Anh ấy suy nghĩ một lúc lâu, rồi mới chậm rãi :
"Có lẽ là vì em rất ngọt, khi nghe em chuyện cảm thấy rất vui."
Tôi nghe xong, khẽ cong môi:
"Nhưng bây giờ, em không còn biết nữa rồi."
Nụ của tôi bây giờ, chỉ là một cái nhếch môi trống rỗng, gượng gạo và kỳ quặc.
"Em cũng không biết chuyện nữa."
Vì ấy vốn không thích , tôi cũng chẳng có hứng thú độc thoại một mình, nên dần dần, tôi cũng chẳng còn gì để .
"Tống Hiên, chúng ta chia tay đi."
Tôi đặt sợi dây chuyền vào hộp, đẩy về phía ấy, ra lời chia tay thứ tư.
Bốn năm nhau, bốn lần chia tay.
Cuối cùng, lần này là lần cuối cùng.
Tống Hiên ngẩn người, có lẽ vì bị ánh mắt bình thản của tôi cho bối rối.
Hiếm khi, ấy thể hiện chút cảm trên gương mặt.
Anh bực bội :
"Lại nữa? Đã đến tám trăm lần rồi, lần nào em thật sự chia tay đâu?
Hân Di, đừng mấy chuyện vô nghĩa này nữa, em không mệt cũng thấy phiền rồi."
"Hôm nay là sinh nhật em, bỏ qua lần này đi. Sau này đừng nhắc lại nữa."
"Tống Hiên, em nghiêm túc đấy."
Anh cau mày, ánh mắt sắc bén đến mức muốn thấu tôi, có lẽ đang cố xác định xem lần này tôi có thật sự nghiêm túc không.
"Yên tâm đi, lần này thực sự kết thúc rồi. Em tuyệt đối sẽ không quay lại phiền nữa."
"Tại sao?"
Anh nhíu mày chặt hơn, trong mắt thoáng qua một tia hoảng loạn.
"Rốt cuộc tại sao? Anh đã sai điều gì?"
"Hân Di, rõ ràng đi, chỉ một câu chia tay đơn giản, không đồng ý."
Tôi sững lại.
Khi tuyết lở, không có bông tuyết nào là vô tội.
Nếu liệt kê từng chuyện, đều chỉ là những điều nhỏ nhặt.
Nhưng khi chúng tích tụ lại, chúng chính là lý do.
Trong đầu tôi bất giác vang lên câu quen thuộc của :
"Anh không biết phải gì."
Câu này, đúng là một công thức vạn năng, có thể giải quyết mọi vấn đề.
Tôi bất lực lắc đầu.
"Thôi bỏ đi, sao cũng không rõ . Cứ đi."
Anh kích kéo lấy tay tôi, giọng đầy áp lực:
"Không , em phải rõ!"
Tôi không biết phải gì, chỉ im lặng .
Anh ấy bực bội:
"Tính phụ nữ đúng là thất thường!
Rõ ràng vừa rồi em còn vui vẻ ăn mì trường thọ nấu, còn để đeo dây chuyền cho em. Vậy mà chỉ sau một giây, em lại muốn chia tay?"
Anh ấy ngừng lại một lúc, rồi bỗng nhiên mở miệng:
"Em vẫn còn giận chuyện hôm qua sao?"
Tôi nhẹ nhàng đẩy câu hỏi lại cho :
"Anh nghĩ sao?"
"Anh thật sự không hiểu."
"Chẳng phải em vẫn ổn đó sao? Cùng lắm chỉ là một phen hoảng sợ, ngủ một giấc rồi sẽ ổn thôi mà?"
Anh chân thành khuyên nhủ:
"Hân Di, nghĩ em đã hiểu lầm rồi.
Anh không an ủi em, không phải vì không em, mà vì thực sự không biết phải gì."
"Vẫn là câu đó, nếu em bị thương, chắc chắn sẽ đưa em đi bệnh viện chăm sóc."
"Vậy nên em đừng nghĩ nhiều nữa, em biết tính rồi mà.
Nếu chuyện này xảy ra với , thậm chí sẽ không với em, vì cảm thấy nó chẳng có gì đáng kể."
Tôi cay đắng:
"Ý là em chuyện bé xé ra to? Hay là đang chê em tâm lý yếu kém?"
"Tống Hiên, quá lạnh lùng rồi.
Bạn thấy sao?