Buổi tối, Nha Ẩn đưa tôi xuống tầng thứ mười tám của địa ngục.
Đây là lần đầu tiên tôi đến đó, thật sự như địa ngục trần gian, nó giống như phiên bản thực của khu ổ chuột Ấn Độ.
Mọi thứ bẩn thỉu và lộn xộn, còn có rất nhiều hồn ma với tay chân bị đứt lìa.
Tôi sợ hãi nắm chặt lấy cánh tay của Nha Ẩn, ấy dường như nhận ra sự sợ hãi của tôi, đưa tay ôm chặt lấy eo tôi.
“Đừng sợ, có ở đây.”
“Ừm ừm.”
Cho đến khi đến một nhà tù, tôi thấy một hồn ma nằm bên trong.
Cơ thể của ta đang phát sáng, như thể đang dần dần tan biến.
“Cô ấy đến rồi.”
Hồn ma nằm dưới đất từ từ ngẩng đầu lên, và khi thấy, tôi suýt chút nữa sợ chết khiếp.
Là nữ quỷ tiểu tam, giờ đây gương mặt của ta thật kinh khủng.
“Anh Ẩn, chúng ta đã lớn lên cùng nhau, thật sự không có chút cảm nào với em sao?”
Bùm!
Cánh cửa nhà tù mở ra.
Nha Ẩn bước vào, không biết ấy gì trước mặt nữ quỷ tiểu tam.
Chỉ thấy nữ quỷ tiểu tam sợ hãi quỳ xuống, cầu xin tôi: “Chị ơi, xin lỗi, em không nên chị, em không nên tranh giành Ẩn với chị.”
Tôi không ta, mà bị thu hút bởi ngọn lửa đang bốc lên từ tay của Nha Ẩn.
“Ông xã, bụng em đau quá.”
Gần như ngay lập tức, ngọn lửa trong tay Nha Ẩn biến mất.
Anh ấy không bay mà chạy ra ngoài, vội vàng bế tôi đi.
Cánh cửa phía sau tự khóa lại.
Nữ quỷ tiểu tam đột nhiên điên cuồng.
Tiếng của ta vang vọng khắp tầng mười tám của địa ngục.
Cô ta đã dùng chút linh lực cuối cùng, hét lên nỗi oán hận của ba kiếp này.
Cuối cùng, ta biến thành vô số ngôi sao nhỏ biến mất trong ngục tối.
Cuối cùng ta đã hiểu ra mình thua ở chỗ nào.
18.
Ngày trước khi sinh con, tôi gặp một người – người thân.
Tôi cứ tưởng ấy đã bị , sợ đến mức suýt chút nữa đến thai khí.
Cô ấy rằng Nha Ẩn đã phái ấy đến để bảo vệ tôi vì không tiện xuất hiện.
Cô ấy : “Nha Ẩn quá sâu đậm, mỗi lần đều cẩn thận từng chút, sợ cậu sợ mà chạy mất.”
Cô ấy : “Sau khi Nha Ẩn chết, bị nữ quỷ tiểu tam yểm bùa trên xác, ban đầu là muốn xóa sạch ký ức của ấy. Ai ngờ Nha Ẩn dường như sớm đã biết trước, nên đã khóa chặt ký ức ba đời của mình trong não, chỉ có Diêm Vương lão gia mới có thể khiến ký ức đó biến mất.”
“Nữ quỷ tiểu tam nhờ đại sư yểm bùa ấy, khiến ấy tỉnh dậy nghĩ mình tự sát, và trước khi chết đã qua lại với nữ quỷ tiểu tam. Đến khi Diêm Vương lão gia biết chuyện này, khôi phục ký ức, ấy mới nhớ lại những gì đã xảy ra trên dương gian.”
Cô thân : “Nha Ẩn mắc chứng sạch sẽ nghiêm trọng, biết nữ quỷ tiểu tam đã hôn mình, ấy suýt chút nữa đã lột da trên người.”
Cô ấy còn vì chán nản nên tìm tôi chơi, tôi tức giận đến sinh non.
Ngoài cửa, Nha Ẩn và thân không ngừng tranh cãi, còn tôi bên trong, mồ hôi đầm đìa, hét lên, chỉ một lát sau, tôi sinh con.
Bà đỡ bế đứa trẻ lên reo lớn: “Chúc mừng Diêm Vương, phu nhân sinh một bé trai.”
Nha Ẩn thậm chí không liếc con một cái, chạy đến bên giường tôi khóc.
“Mộ Nhiễm, chỉ lần này thôi, không để em sinh thêm lần nào nữa, đau lòng chết mất thôi.”
Người tôi đầy mồ hôi, mùi lại khó chịu, lại ôm tôi và hôn tôi.
Đây thực sự là người mắc chứng sạch sẽ nghiêm trọng sao?
Khi con trai tròn một tháng, lần này số ma quỷ đến còn đông hơn trước.
Diêm Vương lão gia như thường lệ tổ chức phát sóng trực tiếp, xin quà, quảng bá việc kinh doanh mua bán hàng của mình.
Cô thân bận rộn giúp tôi chăm con, còn tôi và Nha Ẩn ngồi uống rượu tại bàn.
Bất chợt, Nha Ẩn kéo tôi lơ lửng về cung điện.
Cô thân thấy tôi bị kéo đi, vừa dỗ con vừa bảo tôi cứ đi đi, để ấy lo liệu.
Tôi cứ tưởng sẽ chuẩn bị cho tôi một bất ngờ gì đó.
Không ngờ, vừa vào phòng, ôm lấy eo tôi.
“Nha Ẩn.” Tôi đẩy .
“Hôm nay là tiệc đầy tháng của con trai đấy.”
Anh vùi đầu vào ngực tôi, như một đứa trẻ bị tổn thương.
“Em chỉ quan tâm đến nó, còn thì sao?”
Tôi cúi đầu, thấy đôi lông mi rõ ràng của bị phủ một lớp sương mỏng.
Ngay sau đó, hai dòng nước mắt lăn dài nơi khóe mắt .
Ôi trời ơi, lại khóc nữa rồi.
Tôi sợ hãi ôm lấy mặt .
“Đừng khóc mà! Em lúc nào chẳng quan tâm đến ?”
“Em không quan tâm đến , hoàn toàn không quan tâm.”
Ồ! Lại nũng rồi.
“Vậy muốn thế nào?”
Thôi , có vẻ như mấy tháng qua, tôi thực sự không quan tâm nhiều đến .
Không phải do con quấy quá nhiều sao? Tôi mệt mỏi quá, hoàn toàn không nghĩ đến cảm giác của .
Thấy tôi từ bỏ đấu tranh, càng táo bạo hơn.
Lần tiếp theo tỉnh dậy, đã là buổi tối.
Dưới ánh đèn ấm áp, tôi thấy bóng dáng một người đang bế con đi đi lại lại trong phòng, đứa bé vẫn khóc.
Bất đắc dĩ, đặt con vào nôi.
Nha Ẩn vốn là người ngoài lạnh trong ấm, sẽ vứt con ra ngoài, lại cẩn thận thay tã cho nó.
Anh luôn thương chúng tôi theo cách riêng của mình.
Khi con trai mười tuổi, Nha Ẩn ôm tôi dưới mái đình, bên ngoài hoa đào rơi lác đác.
Tôi nằm trong vòng tay , đôi mắt hình quả hạnh đẹp đẽ của , còn thì luôn về phía cây đào đang nở rộ.
Một lúc lâu, : “Mộ Nhiễm, muốn cùng em ở nơi âm phủ này, trồng một bông hoa mãi mãi không tàn.”
#Ngoại truyện
1.
Kiếp đó, lần đầu tiên tôi gặp em.
Vì tính nghịch ngợm, cha đã thay vô số thầy giáo cho tôi.
Cho đến khi em đến, tôi càng ngày càng phóng túng hơn.
Nhưng em khác với những thầy giáo khác, ngoài việc nhiều trong giờ học, em gần như không chuyện vào những lúc khác.
Sau này, cha tôi với tôi rằng, em muốn chết, là kiểu chết hồn phi phách tán.
Sau đó, tôi không còn phóng túng với em nữa, bắt đầu nghiêm túc học hành.
Khi hoa đào ở thư viện nở, tôi thấy em ngồi dưới gốc cây đào, ngẩn ngơ.
Tôi đi đến ngồi bên cạnh em, chỉ im lặng ngắm em.
“Cô ơi, tại sao muốn chết?”
“Không ai nhớ đến tôi, không ai tôi.”
Tôi rất ngạc nhiên, không ngờ em lại chia sẻ suy nghĩ trong lòng với tôi.
Nhưng hơn cả, tôi lại cảm thấy có chút thương cảm cho em.
“Ai chứ?”
Em tôi.
Tôi : “Tôi sẽ nhớ.”
Em không giống bất kỳ thầy giáo nào khác, không bao giờ từ bỏ tôi chỉ vì tôi học không tốt.
Cũng không vì tôi nghịch ngợm mà đi mách cha tôi.
Từ ngày đó, em dường như đã thay đổi, trở nên cởi mở hơn rất nhiều.
Em còn nữa, lần đầu tiên tôi thấy em , rất đẹp.
Sau đó, em đã xin cha tôi cho em đầu thai.
Ngày em uống canh Mạnh Bà, tim tôi đau nhói như bị dao cắt.
Tôi biết, tôi đã thích em.
Không chắc điều đó có thật hay không.
Tôi đã theo em đến dương gian.
2.
Tôi và em không giống nhau, tôi mang theo ký ức để tìm em.
Tôi là con trai của Diêm Vương, canh Mạnh Bà không có tác dụng với tôi.
Vì tôi đi theo em để đầu thai, nên kiếp này, tôi và em là thanh mai trúc mã, lớn lên cùng nhau.
Hồi nhỏ, em còn nghịch ngợm hơn cả tôi khi còn bé.
Nhưng rất đáng , khuôn mặt tròn trịa đó, dễ thương vô cùng.
Đến năm lớp 12, em với tôi rằng em thích tôi.
Em không biết, tôi đã vui mừng đến mức nào.
Từ năm mười tuổi, tôi đã bắt đầu chuẩn bị, định khi em vào đại học sẽ tỏ .
Vậy mà em chủ trước, tôi cũng không khách sáo nữa.
Đính hôn là vào thời đại học, kết hôn là sau khi tốt nghiệp.
Nhưng, kiếp này chúng tôi không có con.
Vì tôi không muốn chia sẻ em với bất kỳ ai, kể cả con cái.
Tôi, Nha Ẩn, thực sự đã Mộ Nhiễm từ lần đầu tiên gặp gỡ.
Khi em đứng dưới gốc cây đào, đôi mắt ấy thật đáng thương.
Khiến người khác đau lòng, lúc đó, tôi đã có một ý nghĩ.
Tôi muốn ôm em vào lòng.
3.
Kiếp trước, chúng ta đã sống đến chín mươi chín tuổi.
Rồi sau đó, em lại đi đầu thai.
Tôi đã theo em, cùng em đến đó.
Chỉ là kiếp này, em đầu thai vào một gia đình nghèo khó.
Tôi hối hận chết đi , biết thế đã nhờ người dưới âm phủ giúp.
Kiếp này, tôi luôn chờ đợi em.
Em rất cẩn thận, tôi không dám mạo hiểm phiền.
Sợ rằng nếu tôi chủ quá, em sẽ hoảng sợ mà chạy mất.
Tôi định chờ thêm, xuất hiện trong cuộc sống của em và để em từ từ tôi.
Cho đến khi buổi tiệc hôm đó, tôi thấy em mặc chiếc váy dạ hội màu đỏ.
Dáng người uyển chuyển tôn lên vẻ đẹp hoàn hảo của chiếc váy.
Em không biết, hôm đó có biết bao nhiêu người ngắm em.
Tôi nóng ruột.
Mọi kế hoạch đã chuẩn bị từ lâu đều bị ném ra sau đầu, tôi đi về phía em.
May mắn thay, em không quá phản kháng.
Tôi vốn không định cứu nữ quỷ đó, đó là di nguyện của mẹ, tôi không thể quên.
Chỉ là, sau khi cứu ta, tôi và em kiếp này mãi mãi chia xa.
Nữ quỷ đã nhiều điều như , cuối cùng, em vẫn lựa chọn tin tưởng tôi vô điều kiện.
Mộ Nhiễm, em khiến tôi, một lần nữa em.
4. ĐƯỢC EDIT BỞI Đức Bảo Bối
Chúng ta vốn không phải là cùng một loại người, lại gặp nhau, hiểu nhau.
Những gì em mang đến cho tôi là sự rơi rụng của hoa Bỉ Ngạn, cũng là sự nở rộ của hoa hướng dương.
Những ngày tháng sau này, tôi sẽ không còn mất ngủ, lo lắng vì sợ em bỏ rơi tôi nữa.
Khao khát của tôi, từ trước đến giờ, vẫn luôn là em.
Có em, thật tốt biết bao.
5. Từ góc của nữ chính.
Nói sao đây nhỉ?
Kiếp trước, tôi chỉ uống một ngụm canh Mạnh Bà.
Không biết có phải đã hết hạn hay không, giữa chừng tôi nhớ lại tất cả.
Nha Ẩn, phải sao đây?
Lại là tôi ở trong bóng tối, còn ở ngoài ánh sáng.
Từ giờ trở đi, để em chăm sóc nhé!
Bạn thấy sao?