Người dùng 365 gửi một biểu cảm thở dài, sau đó lặng lẽ đăng nhập vào game.
Tôi bất ngờ phát hiện tiến độ phó bản của cậu ấy vẫn dừng lại ở lần chơi trước cùng tôi.
Tôi bật mic: “Dạo này cậu cũng không chơi à?”
Người dùng 365: “Dạo này đang huấn luyện quân sự.”
Huấn luyện quân sự? Ồ, tôi quên mất, 365 lớn hơn tôi vài tháng, cùng khóa với tôi, cũng vừa vào đại học năm nay.
Tôi có chút áy náy: “Tôi chơi bời quên trời quên đất, quên mất chưa hỏi cậu thi thế nào. Trường mới ổn không?”
Người dùng 365 điều khiển nhân vật đi trước, dọn đường giúp tôi vì thao tác phức tạp nên cậu không kịp trả lời.
9
Tôi chờ một lúc vẫn chưa thấy cậu ấy đáp, bắt đầu hơi khó chịu: “365, cậu trả lời tôi đi. Lần trước chơi game cậu cũng không bật mic.”
Mic của cậu ấy nhấp nháy hai giây, rồi 365 mở mic.
Người dùng 365: “Được rồi.”
“Trường ổn.”
Một tuần không nghe giọng của 365, sao lại thấy quen thuộc đến thế.
Tôi tiếp tục vừa chơi vừa trò chuyện. Khi trò chơi gần hoàn thành, trong đầu tôi bỗng thoáng qua hình ảnh của Bạch Mộ Niên.
Một suy nghĩ không thể tin nổi xuất hiện trong tâm trí tôi và ngày càng lớn dần.
Giọng của Người dùng 365 và Bạch Mộ Niên giống nhau quá.
365… Niên… 365 ngày trong một năm.
Sau khi hoàn thành phó bản, tôi kiếm cớ thoát game và tìm đến Lâm Vũ Dương.
Tôi hỏi xin cậu ấy WeChat của Bạch Mộ Niên.
Lâm Vũ Dương gửi cho tôi một loạt dấu hỏi, cuối cùng cũng gửi WeChat qua.
“Cặp đôi nhỏ của cậu cãi nhau à?”
Tôi không trả lời tin nhắn của Lâm Vũ Dương, chỉ chằm chằm vào hình đại diện mèo đen quen thuộc, cảm thấy như bị sét đánh giữa trời quang.
Người dùng 365 chính là Bạch Mộ Niên, sao có thể như !
Hóa ra không phải ấy không muốn kết WeChat, mà là đã kết từ lâu rồi.
Nghĩ đến những tin nhắn mà Bạch Mộ Niên gửi cho tôi dưới danh nghĩa 365, tôi bỗng thấy buồn .
Bạch Mộ Niên đang dạy tôi cách theo đuổi chính ấy sao?
Tôi thắc mắc mãi, tại sao Bạch Mộ Niên lại biết chính xác sở thích của tôi đến , những lần ấy mua cơm chưa lần nào khiến tôi thất vọng.
Và tất cả những điều đó, tôi đều từng phàn nàn với 365.
Tôi bình tĩnh mở khung chat của 365, vào phần cài đặt, rồi bấm một nút chặn.
Gần đây khoa Thiết kế Nghệ thuật của chúng tôi tan tập sớm, tôi vẫn gặp Bạch Mộ Niên ở nhà ăn.
Anh ấy thấy tôi liền bước nhanh tới, bước chân có phần lúng túng, không còn dáng vẻ điềm tĩnh, lạnh lùng như thường ngày.
“Cậu đã chặn mình rồi.”
Một câu khẳng định, xem ra ấy đã phát hiện ra.
Giọng Bạch Mộ Niên có chút uất ức, tôi khoanh tay trước ngực, chờ đợi ấy giải thích.
“Xin lỗi, mình không cố ý.”
Tôi ngắt lời ấy: “Cậu phát hiện ra khi nào? Ngày khai giảng à?”
Bạch Mộ Niên đỏ mắt, lặng lẽ gật đầu.
Tôi đoán đúng rồi, Bạch Mộ Niên nhận ra tôi có lẽ là nhờ chiếc vali, tôi đã từng gửi cho cậu ấy một tấm ảnh.
“Bạch Mộ Niên, mình như một tên hề hỏi cậu cách theo đuổi chính cậu, vui lắm à?”
Tôi với giọng điềm tĩnh, sau thời gian tiếp nhiều với Bạch Mộ Niên, tôi vô thức học sự lạnh lùng của ấy.
Ý tôi là muốn dẫn dắt Bạch Mộ Niên xin lỗi, khi vừa ra, chính tôi cũng ngạc nhiên trước sự lạnh nhạt đó, lạnh quá mức rồi.
Ngay giây tiếp theo, tôi thấy Bạch Mộ Niên, với đôi mắt đã đỏ sẵn, rơi nước mắt.
Tôi cố gắng không ấy, trời ơi, điều này thật sự quá đáng.
Nước mắt của đàn ông là thuốc kích thích đối với phụ nữ, huống hồ người trước mặt còn là nam thần lạnh lùng nổi tiếng với nhan sắc tuyệt vời!
Tôi phát hiện mình chẳng thể cứng rắn , ấy vừa khóc là tôi đã đầu hàng ngay lập tức.
Bạch Mộ Niên khóc lạc cả nhịp, nhà ăn thì đông người qua lại, tôi sợ có ai đó chụp lén nên kéo ấy đến chỗ yên tĩnh hơn.
“Tại sao cậu lại giấu mình?”
Giọng Bạch Mộ Niên đầy uất ức: “Vì mình thích cậu.”
Giọng lạnh lùng hàng ngày giờ xen lẫn tiếng nấc, đánh thẳng vào tim tôi.
“Vậy lời cậu về việc chuẩn bị tỏ là thật sao? Cậu định tỏ rồi mới thú nhận cậu là 365 à?”
Bạch Mộ Niên lặng lẽ dựa vào tôi, đầu tựa lên vai tôi, giọng trầm xuống: “Không phải, hôm qua mình mở mic để cậu đoán đấy, cậu thông minh mà không đoán ra.”
“Chỉ là mình không ngờ cậu lại chặn mình. Nếu mình chỉ là 365, mình sẽ không thể tìm thấy cậu nữa.”
Hơi thở ấm nóng của ấy phả vào cổ tôi, khiến tôi thấy nhột. Tôi hơi sững lại, không ngờ tới lời giải thích này.
10
Tôi và 365 quen nhau qua game, ngoài WeChat và game, chúng tôi thật sự không hề biết gì về nhau.
Nhìn Bạch Mộ Niên cao mét tám lăm, đang nũng nịu tựa vào lòng tôi, tôi chỉ cảm thấy tim mình mềm nhũn.
Bây giờ rốt cuộc là sao đây!
Ban đầu tôi định lạnh nhạt với ấy vài ngày, ai ngờ người này lại có thể tự chui vào lòng tôi, chẳng hề thấy ngại ngùng chút nào.
Tóc của Bạch Mộ Niên cọ vào người khiến tôi thấy ngứa ngáy, tôi giơ tay đẩy ấy ra.
Bạch Mộ Niên tôi với ánh mắt buồn bã, vì vừa khóc nên trông như ánh mắt của một cún con ngấn nước: “Vậy cậu còn muốn mình nữa không?”
Anh ấy hỏi quá thẳng thắn, khiến tôi như bị tấn công trực diện, có chút lúng túng.
Tôi giơ tay sờ trán Bạch Mộ Niên, ừm, không bị sốt.
Nhìn đôi mắt cún con đáng thương trước mặt, tôi chẳng thể nảy ra ý định từ chối.
Trong lòng có hai tiểu nhân đang cãi nhau.
“Chấp nhận ấy đi! Cậu thích ấy mà?”
“Chấp nhận thì chẳng có lòng tự trọng gì cả! Anh ấy đã lừa dối cậu đấy!”
“Nhưng ấy đối xử với cậu rất tốt mà! Chân thành nữa.”
Ồn ào quá, tôi đẩy hai tiểu nhân đó ra khỏi đầu.
Cuối cùng, tôi từng chữ một, gương mặt nghiêm túc: “Bây giờ mình đang rất giận, nên không thể dễ dàng tha thứ cho cậu . Nhưng nếu cậu chịu dỗ dành mình, biết đâu mình sẽ đồng ý.”
Tôi không tiết lộ gì về cách dỗ dành mình, rồi nhận hộp cơm mà Bạch Mộ Niên đã mua và trở về ký túc xá.
Vừa ngồi xuống đã nhận tin nhắn của Bạch Mộ Niên. Anh ấy vừa kéo tôi lại không cho tôi đi, vừa nũng, vừa mè nheo, đáng hết cỡ.
Tôi hoàn toàn không phải đối thủ của ấy, cuối cùng dưới sự “giám sát” của ấy, tôi phải gỡ chặn.
Người dùng 365: (Thử thăm dò jpg)
Người dùng 365: “Cuối cùng cũng thả ra rồi (bắn pháo hoa)”
Nhìn tin nhắn, tôi rơi vào giai đoạn tự vấn lại cuộc đời mình. Tôi kéo lên xem lại những tin nhắn trước đó, 365 cũng lạnh lùng lắm.
Thường chỉ trả lời ba chữ, thậm chí là hai chữ, thỉnh thoảng còn châm chọc tôi vài câu. Nhưng cái chuyện gửi biểu cảm sống như thế này, sao tôi nghĩ mãi mà không thấy có chút liên quan nào đến 365 và Bạch Mộ Niên.
Nhưng giờ thì nó đang diễn ra, và lại còn rất buồn .
Tôi vừa bật TV vừa ăn cơm, chẳng thèm để ý tin nhắn của Bạch Mộ Niên.
Cho đến khi xem xong một tập phim ngắn và cũng ăn xong bữa trưa, tôi mở lại WeChat thì thấy tin nhắn chưa đọc của Bạch Mộ Niên đã lên tới 30 tin.
Tự nhiên tôi thấy hơi đau đầu.
Một loạt tin nhắn là những lời lải nhải của Bạch Mộ Niên, còn hỏi tại sao tôi không trả lời. Khi thấy tôi không trả lời, ấy lại thêm một câu: “Thôi rồi, cậu cứ ăn cơm đi.”
“Khi nào cậu muốn trả lời mình thì trả lời nhé (dễ thương)”
Tôi: Nam thần lạnh lùng Bạch Mộ Niên của tôi đâu rồi? Bạn chơi game kín tiếng 365 của tôi đâu?
Người đang liên tục nũng này là ai thế?
Tôi lạnh lùng gửi lại một biểu cảm: “Đang nghỉ trưa, đừng phiền.”
Người dùng 365: “Được rồi~ ( nũng)”
Tôi còn có nửa tiếng để nghỉ trưa. Không biết có phải vì sự thay đổi của Bạch Mộ Niên quá lớn hay vì lý do nào khác mà chỉ trong nửa tiếng đó, tôi đã mơ thấy mấy giấc mơ.
Mỗi giấc mơ đều là cảnh Bạch Mộ Niên đuổi theo đòi ôm đòi hôn.
Tôi bị cùng phòng gọi dậy vì buổi chiều vẫn còn huấn luyện.
Cô ấy tôi một lúc lâu, rồi trong sự ngờ vực của tôi, do dự : “Kim Y, cậu vừa mơ thấy gì à? Đây là lần đầu mình thấy cậu dậy mà mãn nguyện như .”
Tôi trợn tròn mắt: “Không có, đừng lung tung.”
Dù biết mình đã đổ gục trước “cây” Bạch Mộ Niên từ lâu, chuyện mơ mà tỉnh dậy còn thỏa mãn thì thật là xấu hổ!
Vì thế tôi quyết định sẽ trả lời tin nhắn của Bạch Mộ Niên sau.
Buổi tối sau khi huấn luyện xong, đội ngũ vừa giải tán, tôi đã bị Bạch Mộ Niên tóm .
Tôi thật sự tò mò, sao ấy có thể nhận ra tôi giữa ba ngàn bộ quân phục giống hệt nhau như .
Bạch Mộ Niên gãi mũi: “Ừm… cũng dễ nhận ra mà.”
“Sao cậu không trả lời tin nhắn của mình?”
11
Tôi chớp chớp mắt, Bạch Mộ Niên vừa rồi còn dùng từ “nhé” cơ mà.
Mặc dù tôi nghĩ mình đã miễn dịch với khả năng nũng của ấy, tim tôi đập thình thịch như muốn phản bội.
“Tôi nghe thấy tiếng tim cậu đập rồi.”
Tôi vội lấy tay bịt miệng Bạch Mộ Niên lại, cảnh cáo bằng ánh mắt: “Không !”
Anh ấy ngoan ngoãn đáp: “Được rồi.”
Tôi không nhịn nữa: “Bạch Mộ Niên, cậu bị nhập bởi một cún hay sao?”
Anh ấy tôi đầy uất ức, đôi mắt tròn xoe: “Cậu không thích à?”
À thì…
Tôi ho khẽ hai tiếng, cuối cùng vẫn quyết định theo trái tim mình: “Thích.”
Bạn thấy sao?