1
Tháng 9, ngày khai giảng, tôi kéo vali đứng trước cổng trường chờ chị họ.
Gọi mấy cuộc điện thoại rồi mà không biết chị bận gì, vẫn không bắt máy.
“Ê, cậu có nghe chưa? Khoa Y có một chàng đẹp trai, học giỏi nữa, đã thế còn cực kỳ đẹp trai!”
“Diễn đàn của trường đang sốt xình xịch vì ấy, nghe trường mình còn cạnh tranh với Thanh Đại để chiêu mộ ấy, cuối cùng chàng chọn trường mình!”
“Trời ơi, đẹp trai thật đấy, hơi lạnh lùng, chụp ảnh với thầy hiệu trưởng mà mặt không có biểu cảm gì.”
Những đứng tránh nắng gần đó đang bàn luận sôi nổi.
Tôi thề là mình không hề cố ý nghe lén.
Địa điểm thì bé, họ chỉ đứng cách tôi một cánh tay, giọng không ngừng vọng vào tai tôi.
Diễn đàn của trường? Hình như có thứ đó.
Mùa hè tôi tung hoành khắp nơi, chơi bời suốt hai tháng, không có thời gian quan tâm đến chuyện của trường Hoa Đại.
Nghe mấy bàn luận hăng say, tôi lập tức thấy hứng thú với chàng đẹp trai của khoa Y.
Đang định đăng nhập vào diễn đàn để xem mặt chàng thế nào, vì thú thật mà , tôi là một tín đồ nhan sắc.
Bỗng điện thoại hiện lên một tin nhắn.
Là từ người chơi game tôi quen nhiều năm.
Người dùng 365: “Đến trường rồi à?”
Hiếm khi 365 chủ nhắn tin cho tôi, mà lại là tin tám chuyện.
“Sao cậu biết tôi đã đến trường?”
Người dùng 365: “Bài đăng trên WeChat của cậu chụp ở cổng trường Hoa Đại, tôi thấy tên trường.”
Tôi sực nhớ ra. Vừa xuống xe, tôi đã chụp ảnh cổng trường để báo với gia đình, nhân tiện đăng lên mạng xã hội để kỷ niệm ngày đầu khai giảng.
“ À, xin lỗi, đầu óc tôi nóng quá nên quên mất.”
“ Hoa Đại rộng thật đấy, tôi đang đứng ở cổng chờ đến đón mà sắp ngất vì nóng rồi.”
Tôi trò chuyện vài câu với 365, không chịu nổi cái nóng oi bức.
Chị họ tôi không biết gì mà mãi không trả lời tin nhắn.
Tôi đợi đến mất kiên nhẫn, liền lấy bản đồ ra, định tự mình tìm đường đến ký túc xá.
Hoa Đại cái gì cũng tốt, chỉ có đường đi là không mượt mà, chỗ này thiếu một miếng, chỗ kia lại gồ lên.
Đi vài trăm mét, đột nhiên nghe một tiếng “cạch”, chiếc vali của tôi bị hỏng bánh.
Nhìn chiếc vali giờ thiếu mất hai bánh, tôi đăm chiêu vài giây, sau đó mở Taobao và đánh giá 1 sao ngay lập tức.
Chiếc vali giá 1 triệu mà chất lượng như này sao?!
Giờ thì tôi còn kéo nổi cái gì đây, kéo sự dễ thương à?
Chiếc vali không còn bánh không thể di chuyển, tôi đành ngồi phịch xuống đất, mặc kệ mọi thứ.
Đúng lúc tôi đang tuyệt vọng thì một đôi giày thể thao trắng sạch sẽ xuất hiện trong tầm mắt.
Tôi sững sờ ngẩng đầu lên, lập tức ngây người.
Áo sơ mi trắng tinh, tay áo hơi xắn lên, những đường gân tay nổi bật, vô cùng gợi cảm.
Nhìn từ góc 100 độ, gương mặt ấy vẫn giữ nét thanh tú!
Sao trên đời lại có người đẹp trai vô địch đến !
Tôi thừa nhận, ngay khoảnh khắc này, tim tôi đập nhanh hơn bình thường.
Mẹ ơi, có phải đây chính là cảm giác rung vì nhan sắc không?
“Chào , cần giúp đỡ không?”
Anh chàng đẹp trai lên tiếng, tôi lập tức tỉnh khỏi cơn mê, vội vàng đứng dậy, nhanh chóng cúi đầu lau khóe miệng.
May mà không có nước miếng, tôi vẫn giữ sự tự trọng.
Khi mở miệng, tôi vô khiến giọng mình trở nên ngọt ngào: “Bánh xe bị hỏng rồi, cậu giúp tôi không?”
Vừa xong, tôi đã thấy chính mình sắp bị ngấy chết vì giọng đó.
Cảm giác như vừa uống một ly vodka 52 độ, thật kích thích.
2
“Được, đợi chút.”
Giọng chàng lạnh lùng, có chút gì đó dịu dàng mà tôi có thể cảm nhận .
Nghe có chút quen thuộc, như thể tôi đã nghe ở đâu đó.
Tôi gạt bỏ suy nghĩ viển vông, nếu tôi quen biết một người tuyệt vời như , sao có thể quên ?
Tôi dõi theo bóng dáng ấy cho đến khi khuất sau góc đường.
“Chị họ ơi! Em rồi!”
“Em tha thứ cho chị vụ thả bồ câu. Hóa ra chị thả em để đi đón may mắn phải không?”
“Anh ấy đẹp trai đến mức có thể khiến trái đất quay thêm hai vòng, chị có hiểu cảm giác của em không?”
Tôi cúi đầu nhắn tin điên cuồng, cuối cùng chị họ “mất tích” của tôi cũng trả lời.
“(?)”
“Em gặp phải lừa đảo à?”
“ Đừng hành vội, giữ chặt ví tiền! Chị vừa bị giáo viên kéo đi họp, giờ chị đến tìm em đây.”
Bỏ qua những thông tin vô ích, tôi vội vàng nhắn lại.
“Chị không cần đến nữa, vì người hùng của em đã đến!”
Trong tầm mắt, chàng đẹp trai đang đẩy một chiếc xe ba gác nhỏ, lạch cạch đi trên con đường lồi lõm của trường Hoa Đại, tiến về phía tôi.
Tôi nhanh chóng cất điện thoại, nở nụ mà tôi nghĩ là ngọt ngào nhất.
“Wow, cậu là đàn của trường Hoa Đại à? Thật sự mượn cả xe ba gác!”
Anh chàng lắc đầu, nhấc chiếc vali “mỏng manh” của tôi đặt lên xe ba gác.
Nếu không phải đàn , chẳng lẽ là đàn chị?
Với chiều cao này, gương mặt đẹp trai này, bờ vai rắn chắc và yết hầu lớn thế kia, sao có thể là đàn chị ?
Anh chàng nắm tay cầm xe ba gác, thấy tôi đứng yên không đậy, còn có vẻ hơi ngẩn ngơ, liền giải thích với giọng điệu bất đắc dĩ: “Tôi cũng là tân sinh viên.”
Tôi vỗ trán, bỏ qua những suy nghĩ viển vông trong đầu, ta mượn xe thành thục như , tôi không nghĩ ấy cũng là tân sinh viên.
Nhìn chiếc vali yên lặng nằm trên xe ba gác, tôi tự hỏi, tại sao chàng không giúp tôi xách xuống ký túc xá mà lại mượn xe ba gác?
Miệng tôi nhanh hơn não, chưa kịp phản ứng thì đã hỏi mất rồi. Chỉ thấy chàng khẽ giật giật khóe miệng: “Từ cổng trường đến ký túc xá nữ cách một cây số, đi xe ba gác tiện hơn.”
Tôi cúi đầu cảm ơn 90 độ!
Ngồi ở ghế sau của xe ba gác, chàng chăm đạp xe, không hiểu sao tôi lại nhớ đến cảnh trong phim thanh xuân vườn trường, khi nữ chính ngồi phía sau xe của nam chính, ánh nắng rực rỡ chiếu xuống.
Anh ấy đưa tôi đến tận dưới ký túc xá, và tôi chỉ kịp hỏi tên : Bạch Mộ Niên.
Cái tên nghe có chút quen thuộc.
Bạch Mộ Niên đã tốt bụng thì tốt bụng cho trót, còn giúp tôi mang vali lên tận cửa phòng ký túc. Tôi vô cùng cảm kích!
Vì ký túc xá ở tầng 5, mà lại không có thang máy!
Bạch Mộ Niên từ chối lời đề nghị kết của tôi. Tôi lấy từ trong túi ra một chai nước chưa mở và đưa cho , nhận rồi rời khỏi ký túc xá.
Tôi dõi theo bóng lưng Bạch Mộ Niên cho đến khi khuất dạng. Tuy có chút tiếc nuối vì không kết , không sao!
Biết tên rồi thì ấy không chạy thoát đâu. Tôi có thể tìm ra ấy sau!
Việc theo đuổi người ta, tuy tôi chưa thử bao giờ, xem nhiều phim rồi, tất nhiên là tôi biết cần phải tiến dần từng bước. Sự phấn khích trong lòng tôi chỉ kéo dài đến khi tôi mở diễn đàn trường, ngay lập tức cảm giác ấy biến mất.
Bạch Mộ Niên. Tôi rồi mà, cái tên này quen lắm, hóa ra tôi đã nghe nhắc đến trước đây, mà mới chỉ không lâu.
Anh ấy chính là nam thần khoa Y mà hai trước cổng trường đã nhắc đến, người đã đạt hạng nhất toàn tỉnh môn khoa học tự nhiên.
3
Diễn đàn trường, 80% bài viết đều đang bàn tán về Bạch Mộ Niên, ai cũng đang khen ngợi ấy.
Với tâm thế cho rằng có thể đây là một sự trùng hợp và chàng kia chỉ cùng tên, tôi quyết định tìm hình ảnh của Bạch Mộ Niên.
Người đang bắt tay chụp ảnh với hiệu trưởng Hoa Đại, không ai khác chính là chàng đẹp trai đã giúp tôi lúc nãy.
Bạch Mộ Niên không dối, ấy chính là Bạch Mộ Niên.
Tôi cảm giác như bị sét đánh giữa trời quang. Sao chuyện giống như trong phim lại xảy ra với tôi thế này?
Sống mười tám năm, cuối cùng cũng gặp người mình thích, ai ngờ lại rơi vào huống khó khăn thế này.
Làm quen đơn giản với các cùng phòng, tôi chính thức bắt đầu cuộc sống đại học của mình.
Tôi là một người nghiện game ở mức độ trung bình, cứ nhắm mắt mở mắt là thấy game.
Sau khi tắm xong, xin phép cùng phòng, tôi đeo tai nghe và đăng nhập vào tài khoản của mình.
Tôi đang chơi một game sinh tồn có tên “Cực Hạn Cầu Sinh”, bầu không khí kinh dị của game càng tăng cường khi đeo tai nghe.
Người chơi game của tôi đã online, tôi vui vẻ gửi ngay lời mời chơi cùng.
Không vì gì cả, tôi vừa gà lại vừa ham chơi, sống sót đến bây giờ toàn nhờ người chơi game cứu mạng.
Dù cùng phòng đã bảo không phiền, tôi vẫn hạ thấp giọng: “Xin chào, nghe thấy không?”
“Chơi phó bản mới nhé? Tôi đã xem qua hướng dẫn, có vẻ khá đáng sợ đó.”
Chờ mãi mà người chơi game không mở mic, chỉ trả lời lạnh nhạt trong khung chat: “Ừ”
Tôi có chút nghi ngờ vì sự khác thường này, vì quá háo hức khám phó bản mới nên tôi không bận tâm nhiều.
“Á á á! Con NPC này tự dưng nhảy ra gì !”
“Con rắn này bị mổ xẻ rồi sao? Máu me kinh quá.”
“Phía trước tối quá, cậu đi trước đi…”
Tôi cứ lải nhải liên tục, còn người chơi game của tôi, “Người dùng 365”, cứ theo chỉ dẫn mà không hề lên tiếng.
Tôi điều khiển nhân vật trong game di chuyển khéo léo, tránh quái vật, liền lên tiếng thắc mắc: “365, sao hôm nay cậu không mở mic ?”
“Không tiện lắm.”
Không tiện? Chơi game với nhau lâu như , tôi chưa bao giờ thấy cậu ấy là không tiện. Nhưng mỗi người đều có quyền riêng tư, tôi cũng không hỏi thêm.
Chơi một lúc, tôi cũng tắt mic, tự một mình thì chán quá.
Người dùng 365: “Sao cậu tắt mic rồi?”
Chu Kim Y: “Khai giảng rồi, mình có cùng phòng, cứ mãi sợ phiền họ.”
Người dùng 365: “Vậy cậu có kiềm chế không hét lên không?”
Nhìn dòng tin nhắn trong khung chat, tôi hừ một tiếng lạnh lùng. Ý gì đây?
Tôi là người trưởng thành đàng hoàng! Làm sao có thể nhát gan như .
Ngay giây tiếp theo, màn hình game đột nhiên xuất hiện một xác phụ nữ không đầu, máu me đầy mình, chằm chằm vào tôi.
Bạn thấy sao?