Chẳng bao lâu sau, điện thoại của thầy Thẩm bắt đầu nhận tin nhắn.
Tên người gửi lưu là—
“Duy Nhất.”
【Lão Diêm Vương này cũng tốt ghê, giúp em tiêu hủy luôn điện thoại ở nhân gian.】
【Thế này thì em không cần lo lắng về những bức ảnh chưa kịp xóa nữa rồi.】
Nhìn dòng tin nhắn ấy, Giang Đình Đình bật trong nước mắt.
Trí tuệ nhân tạo của Lâm giống hệt con người ấy—chân thành và ấm áp.
Nhưng…
Trí tuệ nhân tạo vẫn có một chút hạn chế.
Nó không thấy chiếc điện thoại vỡ nát, không biết rằng thế giới mà nó đang tin tưởng có một lỗ hổng.
Vậy nên, lúc thầy Thẩm sụp đổ hoàn toàn, đã lặng lẽ lấy lại chiếc điện thoại thật của Lâm.
Chiếc điện thoại ấy đến giờ vẫn nằm trong ngăn kéo của , cùng với đồng xu năm đó.
Trên màn hình vỡ vụn đầy vết nứt, giống như ranh giới mong manh giữa cái kết đẹp trong câu chuyện và thực tế khắc nghiệt.
Thực ra, Lâm đã cứu hai lần.
Lần đầu tiên, là khi ấy cho vay tiền, kéo ra khỏi tuyệt vọng.
Lần thứ hai,
Là khi “ Lâm” trong điện thoại đã khiến thầy Thẩm từ bỏ kế hoạch hoán đổi linh hồn.
Năm đó, đã khóc rất nhiều.
Cô chạy ra khỏi căn nhà của thầy Thẩm, cảm thấy mình thật nhỏ bé và hổ thẹn.
Có những người, dù đã rời đi, ánh sáng của họ vẫn có thể soi rọi cuộc đời của người khác.
Nhưng thầy Thẩm cũng là một người rất tốt.
Trong khuôn viên trường đại học, là một nam thần mọi người công nhận.
Anh trẻ tuổi, tài giỏi, lại chung với vợ mình.
Sau khi Lâm qua đời, ba tháng trời không đến giảng dạy.
Lần đầu tiên trở lại lớp, bài giảng hôm ấy là một câu chuyện dân gian về việc mượn xác hoàn hồn.
Ngay lúc đó, Giang Đình Đình đã hiểu đang nghĩ gì.
Nên sau giờ học, chạy đến trước mặt người đàn ông góa vợ ấy, câu đầu tiên là:
“Thầy Thẩm, Lâm từng cứu mạng em.”
Và thế là, bọn họ đã đạt một thỏa thuận.
Một mạng đổi một mạng.
Nghe rất hợp lý.
Thầy Thẩm lật từng trang cổ thư, chọn ra rất nhiều phương pháp, trong đó không thiếu những cách cực đoan.
Lần nghiêm trọng nhất, suýt bị thầy bóp chết.
Khoảnh khắc không thể thở nổi, điều nghĩ đến không phải là liệu kế hoạch có thành công không, cũng không phải là nỗi sợ hãi,
Mà là một ý nghĩ thoáng qua—
Cô không thể để Lâm sau khi “hồi sinh” lại phải đối mặt với sự thật rằng người của mình đã trở thành kẻ người.
Vậy nên, đã chạy trốn.
Còn về chuyện, liệu thầy Thẩm có biết hay không—
Rằng những tin nhắn từ “ Lâm” thực ra chỉ là một trí tuệ nhân tạo…
Cô nghĩ, thầy Thẩm biết.
Bởi vì ngay trước khi nhảy lầu, đã gọi cho một cuộc điện thoại.
Thầy chỉ hỏi một câu:
“Chiếc điện thoại của Thanh Ninh, vẫn ở chỗ em đúng không?
“Cảm ơn em.”
Ngay từ tin nhắn đầu tiên—”Diêm Vương giúp tiêu hủy điện thoại”—thầy đã hiểu rằng tất cả chỉ là giả dối.
Có lẽ, tất cả những gì thầy , chỉ là một vở kịch mà thôi.
Một vở kịch dành riêng cho trí tuệ nhân tạo của Lâm, để nó tin rằng có một Quỷ giới tồn tại.
Sau đó, người đàn ông đã vùng vẫy trong hy vọng và tuyệt vọng suốt ba năm trời ấy,
Đã gieo mình xuống từ tòa nhà vào đêm giao thừa.
Giang Đình Đình là người đầu tiên chạy đến hiện trường.
Nhưng đã quá muộn.
Cô đứng dưới tòa nhà, lấy điện thoại của thầy Thẩm, tải về một thứ.
Một trí tuệ nhân tạo mới.
Chủ thể dữ liệu—
Thẩm Chỉ.
Từ nay về sau, Lâm Thanh Ninh và Thẩm Chỉ sẽ không bao giờ xa nhau nữa.
Hiện tại, ứng dụng Cố Nhân 2.0 vẫn đang tranh cãi về mặt đạo đức.
Cũng giống như lúc Lâm nhờ cài đặt chương trình của mình—
Có lẽ ấy chỉ mong muốn thầy Thẩm có thể sống tốt.
Nhưng đáng tiếc…
Tình sâu không thọ.
【Toàn văn hoàn】
Bạn thấy sao?