Người Anh Từng Chọn [...] – Chương 6

Rồi giả vờ như vô : “Nhưng mà… nghe bọn họ bị ai đó sai khiến.”

Vừa dứt lời, cơ thể Trần Thiệu lập tức cứng đờ, vẻ mặt trong khoảnh khắc trở nên vô cùng hoảng loạn.

“Không đến mức chứ…” – Trần Thiệu gượng , sắc mặt trở nên khó coi, ngữ khí tuy cố tỏ ra bình thường lại đầy chột dạ, rõ ràng đang muốn thăm dò thêm tin tức từ tôi.

“Em cũng không rõ nữa,” – tôi bộ nhớ lại, giọng điệu thản nhiên – “Lúc tên lưu manh kia bị bắt, hình như Lý Tri Vi có gì đó với cảnh sát… em nghe loáng thoáng như là muốn tự thú.”

Tôi khẽ nhíu mày, như đang cố lục lại ký ức:

“Hình như là muốn khai báo để xin giảm án ấy…”

Sắc mặt Trần Thiệu ngay lập tức đen kịt lại.

Có lẽ cuối cùng ta cũng ý thức nếu bị khai ra thì hậu quả sẽ nghiêm trọng thế nào.

Anh ta không còn tâm trí diễn trò thâm gì nữa, vài câu qua loa rồi hấp tấp xoay người rời đi.

Tôi biết rõ, ta định đến tìm Kỷ Thời Minh để nhờ vả.

Nhưng ta không biết rằng — Kỷ Thời Minh sẽ không giúp ta.

Dù kế hoạch kia đúng là do Kỷ Thời Minh bày ra, hắn không trực tiếp tham gia bất kỳ bước nào.

Tôi thậm chí có thể tưởng tượng cảnh Kỷ Thời Minh thấy Trần Thiệu cuống cuồng đến cầu xin, chỉ nhạt, không chỉ không giúp gì mà còn đích thân khuấy đục thêm vũng nước này, rồi khoanh tay đứng bên sảng khoái khi Trần Thiệu vùng vẫy.

Nhưng tất cả những điều đó, Trần Thiệu đều không biết.

Mà tôi — cũng chẳng có ý định nhắc nhở ta một lời nào.

11

Chuyện nhà tôi bị đám côn đồ đột nhập, cướp bóc và hành hung, đã xôn xao cả khu dân cư.

Đặc biệt là vì đám lưu manh kia còn mang theo dao, thậm chí còn đâm bị thương một cảnh sát đang nhiệm vụ.

Nếu hôm đó tôi không kịp thời gọi cảnh sát, thì chuyện sau đó sẽ trở nên thế nào — không ai dám tưởng tượng.

Sự việc càng lúc càng nghiêm trọng, cuối cùng, Lý Tri Vi nghiến răng khai ra kẻ chủ mưu đứng sau tất cả — chính là Trần Thiệu.

Trần Thiệu vừa mới chạy đến tìm Kỷ Thời Minh chưa bao lâu, cảnh sát đã gõ cửa nhà họ Trần để tìm người.

Cảnh sát ở nhà họ Trần suốt một buổi chiều, Trần Thiệu không hề quay về.

Dường như hắn đã nghe tin, sau đó lập tức biến mất — không một dấu vết, như bốc hơi khỏi thế gian.

Cha mẹ Trần Thiệu bị đưa vào danh sách giám sát đặc biệt. Trong thời gian ngắn, cả khu dân cư đều biết Trần Thiệu có dính líu đến nhóm côn đồ đột nhập vào nhà tôi, khiến mọi người xôn xao, hoang mang.

Đến mức mẹ Trần đi mua rau ở chợ, người bán quen biết cũng lắc đầu không muốn bán cho bà.

Nhưng tất cả chuyện này, với tôi mà … đã không còn quan trọng nữa.

Bởi vì nhà tôi sắp chuyển đi rồi.

Sau đêm kinh hoàng ấy, bố mẹ tôi lập tức đồng ý với đề nghị chuyển nhà của tôi.

Bố tôi nhanh chóng tìm một nơi ở mới và quyết định sẽ dọn đi ngay lập tức.

Sáng hôm đó, khi tôi xuống tầng, vô chạm mặt mẹ Trần.

Người phụ nữ từng phúc hậu, ăn mặc tươm tất, chỉ trong một thời gian ngắn đã sụt hơn mười cân, cả người gầy rộc, khuôn mặt hốc hác đến mức như già thêm cả chục tuổi.

“Thính Thính à…” – Bà lên tiếng gọi tôi, giọng khàn khàn.

Tôi dừng bước, đứng lại đối mặt với người từng rất tốt với tôi trong quá khứ — người mà tôi từng gọi là “dì Trần”.

Mẹ Trần dường như có rất nhiều điều muốn , môi mấp máy mấy lần, khóe môi khẽ run, cuối cùng… bà chỉ để lại một câu duy nhất:

“Là Trần Thiệu nhà chúng tôi… có lỗi với con.”

Tôi không trả lời, lặng lẽ bước qua bà, tiếp tục đi xuống cầu thang.

Đến bậc cuối, tôi vô thức quay đầu lại, thấy bóng dáng gầy gò của mẹ Trần, dáng lưng còng xuống, lặng lẽ bước từng bước lên tầng trên như thể đang gánh một ngọn núi trên vai.

Sự “trưởng thành” đột ngột của Trần Thiệu năm nay khiến họ từ vui mừng vỡ òa… rơi thẳng vào vực sâu tuyệt vọng.

Hai ông bà già cả sống trong bất an lo lắng từng ngày, mà đứa con trai họ dốc lòng thương lại cầm tiền biến mất, không để lại chút tung tích.

Tôi chuyển nhà, hoàn toàn cắt đứt với Trần Thiệu và tất cả những chuyện hỗn loạn liên quan đến ta.

Tôi trở về với cuộc sống bình thường, chuyên tâm học hành, đếm ngược từng ngày chờ kỳ thi đại học đến gần.

Chỉ là… tôi không ngờ, vào một buổi chiều tan học, tôi lại bị người ta lôi mạnh lên xe.

Tôi bị bịt mắt, hai tay bị trói chặt, không còn khả năng chống cự.

Tôi chỉ ngồi yên ở ghế sau, không giãy dụa, không phản kháng — ngoan ngoãn đến mức bất thường.

Tai tôi vang lên tiếng trầm thấp, đầy ý vị.

Một người đàn ông ngồi cạnh tôi trong xe, khẽ nghiêng người, ghé sát lại hỏi:

“Sao em không giãy dụa gì cả?”

Giọng ấy… mùi hương trên người ấy…

Đều quen thuộc đến rợn người.

Tôi quen thuộc đến mức… còn có thể đoán câu tiếp theo của hắn là gì.

“Không giãy giụa thì chẳng còn gì thú vị cả.”

Giọng đầy nuối tiếc của Kỷ Thời Minh vang lên, trùng khớp hoàn toàn với những gì tôi đã đoán trước.

Ngay sau đó, ánh sáng bỗng tràn ngập trước mắt — tôi mở mắt ra, thấy gương mặt tươi của Kỷ Thời Minh ngay bên cạnh mình.

“Em biết là từ đầu rồi à?” – Kỷ Thời Minh vừa hỏi vừa nghịch mấy sợi tóc rơi lòa xòa trên vai tôi, đôi mắt híp lại thành một đường cong, như thể đây chỉ là một trò chơi thú vị.

Tôi để mặc cho hắn muốn gì thì , không chống cự, cũng chẳng lời nào.

Cho đến khi hắn đưa tôi đến căn biệt thự ngoại ô nhà họ Kỷ, rồi mở cửa hầm dẫn tôi vào tầng hầm tối tăm dưới lòng đất — nơi tôi tận mắt thấy Trần Thiệu đang nằm co giật trên nền nhà, cả người run rẩy như kinh.

Đôi mắt tôi chợt tối lại.

“Cho tôi thêm… cho tôi thêm chút nữa…” – Trần Thiệu bò lê trên sàn, cố lết lại gần, tay run rẩy bấu lấy ống quần của Kỷ Thời Minh.

Ngay sau đó, hắn bị Kỷ Thời Minh đá mạnh một cú, ngã nhào ra xa như một con chó bị hất đi.

Tôi cảnh tượng ấy, cuối cùng cũng lên tiếng — câu hỏi đầu tiên kể từ khi bị hắn bắt về:

“Anh đã gì với cậu ta?”

Kỷ Thời Minh lập tức nở nụ rạng rỡ, lùi lại hai bước, đưa tay chỉ về phía sau lưng mình — nơi có một chiếc bàn inox đầy dụng cụ, lọ lọ chai chai xếp hàng ngay ngắn.

“Đây là thứ đồ chơi mới mà vừa nghiên cứu ra đấy, vợ . Em có muốn thử không?”

Tôi lặng lẽ ngẩng đầu, ánh mắt không hề dao , thẳng vào đôi mắt điên loạn của hắn…

— Ánh mắt của một kẻ vừa biết , vừa biết người, vừa biết biến cảm thành tra tấn.

12

“Anh quay về từ bao giờ?” – Tôi hỏi.

Tôi nhớ rất rõ, lần gặp trước, Kỷ Thời Minh vẫn còn giữ dáng vẻ non nớt của tuổi mười tám, chưa hoàn toàn mang theo sự điên loạn như kiếp trước.

Nhưng hiện tại — ngoại trừ gương mặt còn vương nét thiếu niên, thì tất cả… tất cả những thứ còn lại đã không khác gì Kỷ Thời Minh của kiếp trước.

Cái giọng chênh vênh lúc thì dịu dàng, lúc thì sắc lạnh.

Những hành vi điên cuồng, ranh giới tinh thần luôn trong trạng thái nổ tung bất cứ lúc nào…

Tôi quá đỗi quen thuộc.

Quen đến mức chỉ cần thấy hắn một lần nữa… bản năng đã khiến tôi khẽ run rẩy.

Nhưng Kỷ Thời Minh không hề phát hiện ra sự bất thường ấy của tôi.

Hoặc giả… càng thấy tôi sợ, hắn lại càng vui vẻ.

“Lúc cái tên ngu ngốc này tìm đến tôi, rằng muốn người dạy dỗ em, lại hỏng việc.”

Hắn giơ chân, đá thêm một cú vào người Trần Thiệu, gằn giọng:

“Sau đó còn mặt dày đến cầu xin tôi giúp nó thoát tội.”

“Em biết không?” – Kỷ Thời Minh quay đầu, đôi mắt lạnh băng thẳng tôi – “Lúc đó tôi rất tức giận.”

“Vì sao em từng có quan hệ thân thiết với cái loại rác rưởi như thế này? Nó đáng chết!”

“Cho nên khi hắn quỳ xuống cầu xin tôi, tôi đã lập tức đồng ý.”

“Chỉ cần hắn đồng ý vật thí nghiệm của tôi… thì tôi sẽ giúp hắn thoát tội, lo xong đám côn đồ bị bắt trong đồn cảnh sát.”

Kỷ Thời Minh đến đây, bật hớn hở, ánh mắt khóa chặt lấy tôi như một trò chơi đầy hào hứng:

“Nghe xem, vợ à, tốt bụng đến mức nào cơ chứ?”

Chỉ cần liếc mắt Trần Thiệu đang nằm co giật dưới đất, tôi đã hiểu — Kỷ Thời Minh hoàn toàn không giữ lời hứa.

Chỉ có Trần Thiệu, như một tên ngốc tự tin mù quáng, dấn thân vào bẫy rập của Kỷ Thời Minh mà không chút phòng bị, để rồi trở thành kẻ thê thảm như bây giờ.

“Em đang… thương hắn sao?” —

Một bàn tay lạnh như băng bất ngờ bóp chặt cổ tôi.

Ánh mắt Kỷ Thời Minh trở nên hung ác, tay hắn siết chặt dần, khiến tôi nghẹt thở đến mức không thể hít nổi không khí.

Hắn là một kẻ điên chính hiệu — một tên tâm thần chỉ tin vào thứ hắn muốn tin, chỉ thấy điều hắn muốn thấy.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...