Người Anh Từng Chọn [...] – Chương 5

Tôi càng nghe, lông mày càng nhíu chặt, cuối cùng ta vẫn còn đang khóc tức tưởi, tôi hỏi thẳng:

“Vậy lúc trước… tại sao còn cố sống cố chết bám lấy Trần Thiệu?”

“Vậy… tiếp theo định gì?”

Tôi hỏi thẳng, giọng không mang theo chút trách móc, chỉ là nghiêm túc.

“À…” – Lý Tri Vi có vẻ hoảng loạn, cắn môi nhỏ – “Tôi chỉ muốn trốn khỏi chỗ đó… có lẽ sẽ về nhà.”

“Không không, không thể về .” – Cô ta lắc đầu liên tục, ánh mắt hoảng sợ – “Tôi mà về trong bộ dạng này, bố mẹ nhất định sẽ đánh chết tôi mất…”

Cô ta đưa tay vuốt bụng, cái bụng đã ngày càng tròn rõ, vẻ mặt đầy lo lắng bất lực.

“Tôi… tôi thật sự không biết phải sao nữa…” – Lý Tri Vi lại bật khóc, tiếng nấc đứt quãng như kim châm vào đầu tôi, khiến tôi thấy đau đầu kinh khủng.

Tôi không thể ngơ để ta bị Trần Thiệu đánh đập mỗi ngày như , dù sao tôi cũng đã sống lại, chẳng thể trơ mắt kẻ khác đi vào vết xe đổ.

“Để tôi nghĩ cho một cách, xem có đồng ý không.”

“Đầu tiên, đi báo cảnh sát. Nói Trần Thiệu không chỉ giam giữ mà còn hành hung . Đưa hắn vào tù, như sau này hắn sẽ không dám quấy rối nữa, cũng sẽ an toàn.

Sau đó, về nhà xin lỗi bố mẹ. Bây giờ cái thai vẫn chưa quá lớn, nhanh chóng giải quyết, rồi ở nhà nghỉ ngơi, chờ hồi phục rồi quay lại trường học tiếp.”

Đây là phương án tốt nhất với hình của ta lúc này — cắt đứt sạch sẽ, lại từ đầu.

“Không !” – Lý Tri Vi lập tức trừng mắt, ôm lấy bụng mình, đầy phòng bị – “Đứa bé là vô tội! Làm sao tôi có thể vì bản thân mà hy sinh con mình ? Tôi không nổi!”

Tôi khựng lại một lúc, im lặng Lý Tri Vi, trong lòng vừa bất lực vừa chua xót.

Lý Tri Vi của kiếp trước… cũng từng câu này.

Nhưng đứa bé ấy cuối cùng… vẫn không giữ lại.

Còn ta… thì lại bị chính cái “ mù quáng” này kéo xuống đáy sâu không thể trở mình.

Nghe đến mức huyết quản trên thái dương tôi cũng bắt đầu giật giật, tôi vẫn cố giữ bình tĩnh, kiên nhẫn phân tích lại lợi – một lần nữa cho ta.

Thế mà Lý Tri Vi chẳng thèm nghe lọt chữ nào, vẫn ôm chặt bụng, liên tục lắc đầu, ánh mắt đầy cảnh giác tôi, còn lùi lại vài bước, như thể sợ tôi sẽ ra tay với “bảo bối” trong bụng ta .

Khó mà khuyên nổi người đang cố lao đầu vào chỗ chết.

9

Lý Tri Vi có lựa chọn của mình, tôi cũng không muốn tốn nước bọt khuyên thêm nữa.

Tôi đơn giản dọn dẹp một góc phòng, để ta có chỗ nghỉ tạm qua đêm.

“Cô đang mang thai, có chuyện gì thì để mai hẵng .”

Lúc này Lý Tri Vi lại tỏ ra rất ngoan ngoãn, gật đầu liên tục, nhỏ nhẹ cảm ơn.

Cô ta nằm xuống cái giường nhỏ tôi dựng tạm, lăn qua lộn lại phát ra không ít tiếng .

Tôi bị ta ồn đến mức khó mà chợp mắt, chỉ có thể cố gắng ép mình nhắm mắt ngủ.

Không biết bao lâu sau, trong cơn mơ màng, tôi nghe thấy tiếng Lý Tri Vi khe khẽ thì thầm:

“Lâm Thính… thật ra cậu cũng là người tốt.”

“Nhưng tôi không còn cách nào khác… đừng trách tôi… tôi và đứa bé trong bụng thật sự… rất cần tiền.”

Tôi nằm nghiêng, chậm rãi mở mắt ra — và nghe thấy tiếng Lý Tri Vi đang chuyện điện thoại với ai đó:

“Cô ta ngủ rồi, mau dẫn người đến đây đi, tôi đang ở trong này rồi.”

Đầu dây bên kia dường như hỏi gì đó, Lý Tri Vi mất kiên nhẫn trả lời:

“Đúng, ta sẽ cho chúng ta hai mươi vạn, đã đưa tôi trước năm vạn rồi. Đợi việc xong, các người quay video của Lâm Thính, ta sẽ chuyển nốt số còn lại.

Được rồi, theo địa chỉ tôi gửi, lát nữa tôi sẽ ra mở cửa.”

Lý Tri Vi cúp máy với vẻ bực dọc. Nhưng khi vừa ngẩng đầu đã bắt gặp ánh mắt tôi đang lạnh lẽo ta — cả người ta lập tức đông cứng lại.

“Cậu… cậu chưa ngủ sao?” Giọng ta run lên, cố gắng trấn định lại, rồi cầm ly nước đặt bên cạnh, lắp bắp:

“Cậu… cậu có muốn uống chút nước không?”

“Được chứ.” Tôi ta, mỉm .

Thấy tôi đồng ý, vẻ căng thẳng trên mặt Lý Tri Vi tức thì tan biến, ta hí hửng cầm ly nước bước đến.

Tôi chậm rãi ngồi dậy, vẫn giữ nguyên nụ , ta từng bước tiến lại gần.

Ngay giây phút ta vừa đến bên giường — tôi bất ngờ vươn tay, giật phắt chiếc điện thoại trên tay ta.

Lý Tri Vi lập tức hoảng loạn, nhào tới giật lại:

“Lâm Thính! Cậu ! Điện thoại đó là của tôi!”

Tôi không một lời, giơ tay lên — bốp! — vung một cái tát thẳng vào mặt ta.

“Cậu nghe thấy rồi đúng không?!” – Lý Tri Vi vừa ôm mặt vừa trừng trừng tôi, ánh mắt đầy thù hằn.

“Nghe thấy rồi, rất rõ ràng.” – Tôi thản nhiên đáp, mở khóa điện thoại của ta.

Tôi túm lấy tóc ta, kéo mạnh, ép buộc ta mở khóa bằng nhận diện khuôn mặt.

Khi thấy rõ tin nhắn trò chuyện giữa ta và gã đàn ông kia — tim tôi mỗi lúc một lạnh, cuối cùng không nhịn bật .

“Cậu sống nhờ nhà tôi, tôi tốt bụng cho cậu ở nhờ, kết quả là cậu nhận tiền của Trần Thiệu, bảo cậu đến tôi?”

“Đúng là chuyện Đông Quách cứu sói mà.”

Tôi nửa nửa không Lý Tri Vi đang định lao đến giật lại điện thoại — phản tay, tôi lại tát thêm một cái nữa.

Dù là kiếp trước hay kiếp này, tôi đều từng thật lòng hy vọng Lý Tri Vi sẽ tỉnh ngộ, sống một cuộc đời đàng hoàng.

Nhưng có vẻ như, bất kể bao nhiêu lần sống lại, lựa chọn của ta vẫn không thay đổi.

Cô ta chỉ sở hữu một gương mặt xinh đẹp, còn bên trong thì hoàn toàn rỗng tuếch. Vừa ngu vừa độc, lại cam tâm nguyện con rối cho Trần Thiệu!

Tôi không còn chút thương xót nào với ta nữa.

Khi Lý Tri Vi lao đến, giãy giụa định giật lại điện thoại, tôi liền đẩy ta ngã mạnh xuống đất.

Cô ta hoảng sợ đến mức mặt mày trắng bệch, ôm bụng hét toáng lên. Nhưng tôi không cho ta cơ hội phản kháng — nhanh như chớp bẻ quặt tay ta ra sau, lôi áo trói chặt lại, cuối cùng dùng băng keo bịt miệng ta.

Lúc tôi vừa xong tất cả những thứ đó, ngoài phòng vang lên tiếng bước chân.

Bố mẹ tôi nghe thấy tĩnh, tay còn cầm theo đồ, vội vã chạy vào tìm tôi.

Khi mẹ tôi thấy Lý Tri Vi bụng bầu vượt mặt, đang ngồi bệt dưới đất, tay chân bị trói chặt — bà sững người, hoảng hốt thốt lên:

“Trời đất ơi, Thính Thính, sao có thai phụ trong phòng con thế này? Con không sao chứ?!”

Tôi đưa điện thoại của Lý Tri Vi cho bố mẹ xem.

Sau khi đọc rõ những dòng tin nhắn trong máy, cả bố lẫn mẹ tôi lập tức bật ra một tràng chửi thô.

Tôi kể đơn giản lại toàn bộ đầu đuôi sự việc. Mẹ tôi càng nghe càng giận, giận đến mức không nhịn xông lên túm cổ áo Lý Tri Vi mà mắng xối xả:

“Con tôi tốt bụng cho ở nhờ, mà trong lòng lại ôm cái tâm địa dơ bẩn như thế! Cô người kiểu gì hả?! Bố mẹ dạy dỗ kiểu gì mà ra một đứa như ?!”

Mẹ tôi dù giận vẫn cố giữ bình tĩnh, không giống tôi ban nãy ra tay tát thẳng hai cái.

Lý Tri Vi vừa chảy nước mắt vừa ra sức lắc đầu trước mặt mẹ tôi, tỏ vẻ ngây thơ vô tội. Nếu không nhờ có đoạn ghi âm ta gửi cho tên tóc vàng kia trong điện thoại, suýt nữa mẹ tôi đã mềm lòng mà tin lời ta rồi.

“Có bao nhiêu người sẽ tới?” – Bố tôi hỏi đúng vấn đề then chốt.

Lý Tri Vi bắt đầu giả câm, chỉ mở to đôi mắt chứa đầy nước mà khóc thút thít, tuyệt nhiên không hé răng ra bất cứ thông tin quan trọng nào.

Tôi lạnh lùng màn kịch của ta, thấy ta vẫn ngoan cố không mở miệng, liền chỉ thẳng về phía camera trên ban công đối diện phòng ngủ:

“Cái camera đó ghi lại toàn bộ hành và lời của rồi. Đừng mong ai thoát .”

“Bây giờ trước mặt chỉ có hai con đường: Một là cố chấp theo Trần Thiệu lao đầu vào hố sâu, đến cùng không ngóc đầu dậy nổi.

Hai là — đầu thú, khai ra hết những người có liên quan. Còn có thể giữ cho mình một đường sống.”

“Không đâu… tôi là phụ nữ có thai, người đó sẽ không sao đâu!”

Câu vô thức thốt ra từ miệng Lý Tri Vi khiến tôi lập tức cảnh giác.

Bởi vì nếu là Trần Thiệu, ta sẽ luôn trực tiếp gọi tên ta.

Mà bây giờ lại đột nhiên xuất hiện một “người đó”… Trong đầu tôi lập tức hiện lên khuôn mặt của Kỷ Thời Minh.

10

Nửa tiếng sau, trai du côn của Lý Tri Vi dẫn theo năm tên đàn em đến trước cửa nhà tôi, bắt đầu bẻ khóa.

Bố tôi tức đến phát run, suýt nữa cầm gậy xông ra đập đuổi cả bọn, may mà tôi kịp thời ngăn lại.

Tôi kéo bố mẹ lùi vào phòng ngủ, vội vàng tắt âm điện thoại của Lý Tri Vi, khóa chặt cửa, rồi gọi cảnh sát.

Đám lưu manh kia đúng là ngu đến tột cùng, bẻ khóa mãi không xong, thế là nổi khùng đập cửa tường luôn.

Đợi đến khi bọn chúng đập ra một lỗ hổng, mở cửa xông vào — cảnh sát đã kịp thời ập tới, bao vây toàn bộ hiện trường.

Trong lúc hoảng loạn, trai của Lý Tri Vi vung dao đâm thẳng vào bụng một viên cảnh sát đang bắt giữ mình.

Tôi ghé sát tai Lý Tri Vi, khẽ, giọng lạnh như băng:

“Xông vào nhà cướp của, lại còn chống đối cảnh sát. Cô đoán xem, sau này khi sinh con xong… đứa trẻ trong bụng , liệu còn có cơ hội thấy mặt bố nó không?”

Sắc mặt Lý Tri Vi tái nhợt, cả người mềm nhũn ngồi bệt dưới đất, không còn chút sức lực nào.

Tôi không thêm lời nào nữa, chỉ lặng lẽ ta cùng đám du côn kia lần lượt bị cảnh sát đưa lên xe, chở đi.

Tối hôm đó, nhà tôi náo loạn đến mức cả khu phố đều nghe thấy, không ít người hiếu kỳ lén lút ló đầu ra ngoài xem náo nhiệt.

Chỉ có duy nhất nhà gần chúng tôi nhất — nhà họ Trần — là im lặng như tờ, không hề có lấy một tiếng .

Mãi đến tận ngày hôm sau, Trần Thiệu mới xuất hiện, giả bộ như vừa mới biết chuyện, hấp tấp chạy đến. Vừa vặn lúc tôi đang chuẩn bị mang rác ra ngoài, ta lập tức ôm chầm lấy tôi:

“Lâm Thính! Em không sao thật là tốt quá rồi!”

Bên tai tôi là giọng đầy mừng rỡ của Trần Thiệu, trong đầu tôi lại vang lên tiếng nguyền rủa đầy giận dữ của ta:

【Đúng là hết chịu nổi, chút chuyện cỏn con như mà cũng không xong, Lý Tri Vi đúng là đồ vô dụng, phí mất năm vạn tôi đưa cho nó.

Giờ thì hay rồi, lớn chuyện thế này, đến tôi cũng khó thu xếp nổi.】

Tôi cụp mắt xuống, che giấu ánh lạnh lùng, trong khi Trần Thiệu vẫn tiếp tục giả vờ sốt ruột:

“Anh lo cho em muốn chết! Em không bị thương gì chứ? Không hiểu cái con ngốc Lý Tri Vi đó nghĩ gì trong đầu nữa…”

“Em không sao.” – Tôi khẽ gạt tay Trần Thiệu ra, giọng bình tĩnh.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...