5
Trần Thiệu dường như còn rất nhiều điều muốn với tôi.
Nhưng chưa kịp mở lời thêm, một nhóm thân đại học của tôi đã gọi với từ phía xa.
“Xin lỗi nhé.” Tôi nở một nụ nhạt với , rồi quay người bước về phía các đang đứng.
Trần Thiệu theo bản năng đưa tay ra định giữ lấy tôi, chỉ chạm vào khoảng không, đành trơ mắt tôi đi mất.
Vừa bước tới bên nhóm , có người đã nắm lấy tay tôi, nhỏ giọng hỏi:
“Cậu không sao chứ?
Năm đó ta đối xử với cậu như thế, mà cậu còn có thể bình tĩnh chuyện với ta? Trời ơi, nếu là tớ thì tớ đã tránh xa từ lâu rồi.
Đừng quan tâm đến ta nữa, cậu còn muốn hỏng luôn con mắt còn lại à?”
Mỗi người một câu, dồn dập kéo tôi ra ngoài. Tôi chỉ , không phản đối, cũng không giải thích.
Suốt phần còn lại của buổi tối hôm đó, Trần Thiệu chỉ lặng lẽ ngồi một mình ở góc phòng, lặng lẽ dõi mắt mọi người trong hội trường náo nhiệt.
Dù ai nấy đều là học cũ, … không một ai chủ bắt chuyện với .
Dù tất cả chúng tôi đều đã gần bốn mươi, những buổi họp lớp bây giờ, suy cho cùng cũng chỉ là dịp để kéo mối quan hệ, mở rộng mạng lưới xã giao.
Ai lại đi kết giao với một kẻ sa cơ thất thế, qua đã biết là sống không nổi như Trần Thiệu, khi bên cạnh còn có tôi — một “miếng bánh thơm” đúng nghĩa?
Vậy nên cho đến khi buổi tụ họp kết thúc, vẫn không một ai chủ đến chuyện với Trần Thiệu.
Nhưng cũng rất cứng cỏi, vẫn ngồi yên ở đó không rời đi, mãi cho đến khi hội trường thưa dần người, mới lê bước tập tễnh về phía tôi.
Lúc ấy tôi đang đứng bên đường đợi xe.
Trần Thiệu rón rén bước đến cạnh, cẩn thận hỏi:
“Dạo này… em sống ổn chứ?”
Lần này, tôi nghe rõ câu hỏi của . Tôi mỉm , ngược lại hỏi lại:
“Anh nghĩ em sống không ổn sao?”
“Em không thực sự đang .” Trần Thiệu thở dài, , “Anh ra .”
Nụ trên môi tôi dần tan biến, ánh đèn xe phía xa chớp lên nhè nhẹ.
“Xe em tới rồi, em đi trước nhé.” Tôi lịch sự lời từ biệt.
Nhưng ngay khoảnh khắc tiếp theo, chiếc xe ấy đột ngột lao về phía tôi như điên cuồng.
Trong tích tắc, nó đã ập đến ngay trước mặt, tôi sợ đến mức toàn thân cứng đờ, hoàn toàn không nhúc nhích nổi.
Ngay trước khi rơi vào bóng tối vĩnh viễn, thứ cuối cùng tôi thấy là Trần Thiệu—lảo đảo, tập tễnh, vẫn liều mạng lao về phía tôi, không chút do dự.
Chỉ trong khoảnh khắc, tôi choàng tỉnh, mở bừng mắt ra, đập vào mắt là bầu trời nắng chói chang như thiêu đốt.
Tôi nghe thấy tiếng nức nở khe khẽ, cùng với câu yếu ớt vang lên trong gió:
“Trần Thiệu, em chỉ còn mỗi thôi…”
Tôi lập tức ngẩng đầu về phía phát ra âm thanh, liền thấy một Trần Thiệu trẻ trung đang ôm lấy Lý Tri Vi.
Khi ánh mắt tôi chạm vào ánh mắt , đôi mắt Trần Thiệu lập tức sáng rực lên.
Anh đẩy mạnh Lý Tri Vi ra, bước nhanh về phía tôi, không không rằng kéo tôi ôm chặt vào lòng, giọng run rẩy xen lẫn tiếng nghẹn ngào:
“Em cũng quay về rồi phải không? Cảm ơn trời đất… cảm ơn đã cho cơ hội hối hận!”
Tôi chớp chớp mắt, còn chưa kịp phản ứng gì, thì bất chợt nghe thấy tiếng tâm trí của Trần Thiệu vang vọng trong đầu mình.
【Mẹ kiếp, Lâm Thính với Lý Tri Vi, hai con tiện nhân đó, tao nhất định phải khiến chúng mày chết không có chỗ chôn!】
【Không, là ba đứa. Đừng có tưởng mày còn nằm trong bụng, tao sẽ tha cho mày!】
Tôi sững người trong giây lát, sau khi xác nhận chắc chắn rằng… mình thực sự có thể nghe tiếng lòng của Trần Thiệu, tôi đè nén cơn choáng váng trong lòng, cố giữ vẻ mặt bình tĩnh, ngẩng đầu bằng ánh mắt hoàn toàn như không có chuyện gì xảy ra.
Nhưng đúng lúc ấy, Trần Thiệu run rẩy, đôi mắt chăm chăm tôi, gần như tuyệt vọng mà hỏi:
“Lâm Thính… em cũng trọng sinh rồi đúng không?”
Tôi cau mày , sau đó không chút lưu gạt phắt tay ra, giọng lạnh lùng:
“Trần Thiệu, thôi điên đi không.
Anh và Lý Tri Vi có thế nào… cũng chẳng liên quan gì đến tôi cả!”
Nói xong, tôi mở cửa, nhanh chóng bước vào nhà, dựa lưng vào cửa thở hổn hển.
Mãi cho đến khi tôi đứng trước gương, rửa mặt qua loa, rồi ngẩng đầu lên người con còn non nớt, mảnh mai trong gương — tôi mới bắt đầu cảm thấy hoang mang.
Thì ra… tôi và Trần Thiệu thật sự đã trọng sinh về thời đại học!
Tôi thật sự đã thoát ra khỏi bàn tay độc ác của gã đàn ông ấy sao?
Cả đêm đó, tôi trằn trọc không sao ngủ nổi.
Trong đầu cứ rối như tơ vò, cảm lẫn lộn giữa vui mừng, sửng sốt và chẳng thể tin nổi — khiến tôi có cảm giác như vừa trải qua một giấc mộng đẹp đến không thực.
Mãi cho đến sáng hôm sau, tôi đầu bù tóc rối lê thân xuống giường, thấy bố mẹ đang ngồi bên bàn ăn trong căn nhà quen thuộc.
Khoảnh khắc đó, cảm giác chân thực cuối cùng cũng ùa đến.
Tôi đỏ hoe mắt, lao vào lòng mẹ, ôm chặt lấy bà, nghẹn ngào bật khóc:
“Mẹ… con nhớ mẹ lắm…”
Mẹ tôi giật mình, tay vỗ nhẹ lưng tôi, vừa dỗ vừa càu nhàu:
“Cái con bé này, mới sáng ra đã thế là sao hả?”
Mẹ ôm chặt lấy tôi một lúc lâu, vừa xoa vừa dỗ, tôi cố gắng kìm nước mắt, vùi mặt vào lòng bà, không chịu buông tay.
Tốt quá rồi… Bố mẹ vẫn còn đây, tôi cũng chưa bị người đó hủy hoại đến không thể cứu vãn.
Đời này, tôi nhất định phải bảo vệ họ thật tốt, phải sống cho thật đàng hoàng, tử tế!
6
Kiếp trước, bố mẹ tôi mất trong một vụ tai nạn giao thông.
Kẻ tai nạn là một người lái xe sau khi uống rượu. Hắn thấy bố mẹ tôi nằm bất trong vũng máu.
Hắn rõ ràng biết họ vẫn còn thở, vẫn còn sống — thế mà lại khoanh tay đứng , thờ ơ đứng cạnh xe, ung dung lướt điện thoại rồi gọi cảnh sát.
Hắn chỉ gọi 110 (cảnh sát), lại không gọi 120 (cấp cứu y tế).
Hắn cứ thế dửng dưng bố mẹ tôi trút hơi thở cuối cùng ngay trước mắt, như thể họ chỉ là hai người xa lạ, chẳng liên quan gì đến mình.
Về sau, bác pháp y với tôi, thật ra… bố mẹ tôi vẫn còn cơ hội cứu sống.
Nếu như xe cứu thương đến kịp lúc cùng với cảnh sát, thì cả hai người đều có thể giữ mạng.
Tôi giận đến mức gần như phát điên, một lòng muốn báo thù, muốn luật sư kiện hắn đến cùng.
Nhưng đúng lúc đó, đối phương lại bất ngờ nắm lấy tay tôi.
Trong khoảnh khắc ấy, khuôn mặt vừa vừa không đầy châm chọc kia lại bất chợt hiện lên trong đầu tôi.
Tôi vội vàng lắc đầu thật mạnh, muốn phủi bay hình ảnh đáng ghê tởm ấy ra khỏi đầu.
Tôi đã trọng sinh rồi. Bố mẹ vẫn còn sống. Tôi sẽ không bao giờ… không bao giờ có chút liên quan nào đến người đàn ông đó nữa!
Tôi đã chuẩn bị tâm lý rất kỹ càng, lại không ngờ rằng — vừa mở cửa ra, liền thấy Trần Thiệu đứng chờ sẵn ngay trước cửa nhà.
Tôi lập tức nhíu mày, mím môi lùi về sau hai bước, định tránh sang một bên để né ta.
Nhưng Trần Thiệu giơ tay chặn đường tôi, cụp mắt xuống, hỏi với giọng nhẹ nhàng:
“Lâm Thính, em định đi đâu thế?”
“Tới trường,” tôi lạnh nhạt đáp, “Hôm nay là Chủ nhật, đến giờ phải quay lại ký túc xá rồi. Không đi học thì tôi đi đâu nữa?”
Nghe thấy , Trần Thiệu lập tức nở một nụ rạng rỡ.
Miệng thì :
“Phải ha, để đưa em đi.”
Nhưng trong đầu lại vang lên những câu chẳng hề giống vẻ ngoài:
【Quả nhiên Lâm Thính không trọng sinh, vẫn ngu như trước.】
【Nếu đã trọng sinh thì ai còn ngu đến mức quay lại trường đi học mấy cái tiết dở hơi đó? Phải lo kiếm tiền mới đúng chứ!】
Tôi không gì, chỉ lặng lẽ tránh xa ta, sau đó hướng vào trong nhà gọi lớn một tiếng:
“Bố ơi!”
Bố tôi lập tức xách hộp cơm chạy ra, vừa thấy Trần Thiệu liền sầm mặt lại.
Chưa đợi bố tôi mở miệng, Trần Thiệu đã cứng đờ người, vội vàng gọi một tiếng “Cháu chào ạ” rồi cắm đầu cắm cổ chạy mất.
Xem ra ta đúng là đã trọng sinh. Nhưng ký ức về lần tôi bị thương ở mắt, rồi bị bố tôi đè ra đánh cho một trận nhừ tử — máu me đầy đầu cũng không buông tha — vẫn còn in hằn trong đầu .
“Nghe này, Thính Thính, sau này mà thấy cái thằng khốn đó, phải tránh xa ra, đầu óc nó có vấn đề.”
Bố tôi kề sát tai dặn dò đi dặn dò lại. Tôi liên tục gật đầu, ra vẻ ngoan ngoãn nghe lời, thế ông vẫn không yên tâm.
Từ sau khi nhận ra Trần Thiệu có dấu hiệu muốn dây dưa lại với tôi, bố tôi bắt đầu tự mình đưa đón tôi đến trường mỗi tuần, không sót buổi nào.
Thậm chí, ông còn móc tiền túi ra để xin nhà trường lắp một chiếc camera giám sát ngay trong lớp tôi, danh nghĩa thì là “phòng ngừa bất trắc”.
Nhưng thực ra, bố tôi thật sự đã lo quá rồi.
Bởi vì Trần Thiệu chẳng những không đến phiền tôi thêm lần nào, mà còn hoàn toàn biến mất khỏi lớp — thậm chí đến cả trường học cũng chẳng buồn tới nữa.
Anh ta trộm sổ tiết kiệm trong nhà, cầm theo hết tiền, mua vé máy bay bay thẳng đến Hàng Châu.
Mẹ Trần hớt hải chạy sang nhà tôi, vừa khóc vừa thở không ra hơi:
“Nó muốn mang hết tiền đi đầu tư gì mà… gì mà Mã Vân ấy! Bố nó không đồng ý, nó liền lén trộm tiền rồi bỏ nhà trốn đi! Tôi thấy nó thật sự là điên rồi!”
“Thính Thính à, trước kia con và Trần Thiệu thân nhau như , con giúp dì khuyên nó không? Xem như dì cầu xin con đấy!”
Không biết sao, tới lui, mẹ Trần lại định quỳ xuống trước mặt tôi. Mẹ tôi lập tức sa sầm mặt, kéo bà ấy đứng dậy.
“Chị à, chị thế là sao? Chị mắt con tôi xem, giờ chỉ còn lại một con lành lặn thôi. Chị thương con mình, thì cũng xin thương lấy nhà tôi. Hay là tôi cũng quỳ xuống với chị nhé?”
Tôi định mở miệng gì đó, mẹ đã lặng lẽ liếc mắt ra hiệu, bảo tôi vào phòng.
Tôi thấy lòng mình chợt ấm lên, sống mũi cay xè — thật tốt biết bao, tôi đã trọng sinh, và bố mẹ vẫn còn ở đây.
Tôi không còn là Lâm Thính của kiếp trước nữa — mất cả cha lẫn mẹ, buộc phải trưởng thành sớm, chuyện gì cũng phải cắn răng gồng gánh một mình.
Hơn nửa tháng sau, Trần Thiệu quay về trong một đêm khuya, bộ dạng lấm lem phong trần, đứng trước cửa nhà mình gõ cửa liên hồi.
Bạn thấy sao?