Người Anh Từng Chọn [...] – Chương 2

3

Chuyện Lý Tri Vi mang thai cuối cùng cũng bùng nổ thành một scandal lớn.

Không ai ngờ , qua thì dịu dàng yếu đuối, xinh đẹp ngoan hiền ấy… lại sớm có mối quan hệ mờ ám với một tên du côn bên ngoài trường.

Không chỉ là lén lút đương, mà còn đủ mọi chuyện mờ ám không nên — chen chân tiểu tam, dan díu đủ đường, đến mức mang thai ngoài ý muốn, bị chính thức của gã kia tìm tới tận lớp, đánh cho một trận tơi bời.

Lúc bị thầy dẫn đi, Lý Tri Vi cứ cúi gằm đầu, nước mắt rơi không ngừng, vừa khóc vừa run rẩy trong uất ức và tủi nhục.

Còn Trần Thiệu thì cứ chằm chằm theo bóng ta, cố kiềm chế không lao ra, ánh mắt chẳng chịu rời khỏi dù chỉ một giây.

Tôi cẩn thận gấp lại tờ giấy A4 trong tay, không muốn thêm những hình ảnh in trên đó.

Chuyện đúng sai còn chưa rõ ràng, cho dù Lý Tri Vi có vô tội hay không, thì việc phát tán ảnh riêng tư của người khác vẫn là điều không thể chấp nhận.

Tôi dự định sẽ gom hết đống giấy đó lại để đem đi tiêu hủy. Đúng lúc ấy, tôi thấy một tờ trên bàn Trần Thiệu, liền đưa tay định lấy…

Chưa kịp chạm vào, bàn tay tôi bất ngờ bị Trần Thiệu vung mạnh đập xuống — một cái tát giáng thẳng vào mu bàn tay.

“Trần Thiệu! Anh gì thế? Đau lắm đó!”

Tôi bật thốt lên vì đau, ngẩng đầu lên liền chạm phải đôi mắt đỏ hoe như máu của Trần Thiệu.

“Lâm Thính, em có thể bớt nhiều chuyện một chút không?!”

Trần Thiệu không thể kiềm chế nổi cảm , gào thẳng vào mặt tôi:

“Chuyện gì em cũng muốn xen vào, cũng muốn hóng hớt! Lý Tri Vi đã ra nông nỗi này rồi, em không biết thương người chút nào sao?!”

Tôi chết lặng tại chỗ, nhất thời không kịp phản ứng trước tiếng quát giận dữ của .

Ngay giây sau đó, Trần Thiệu đột ngột hất toàn bộ xấp giấy A4 cùng sách vở trên bàn ném thẳng vào người tôi.

Vừa ném, vừa điên cuồng gào lên:

“Muốn xem đúng không?! Cho em xem! Nhìn cho đã vào!”

Tôi không kịp né, cả chồng sách đập thẳng vào đầu.

Ngay sau đó là những cây bút đặt trên bàn cũng văng theo.

Một trong số đó lao thẳng về phía mặt tôi — nhọn hoắt, đâm sượt ngay sát mắt.

Tôi ôm mặt hét lên đau đớn.

Xung quanh bắt đầu vang lên tiếng học chỉ trích Trần Thiệu, bảo phải xin lỗi.

Nhưng chỉ gằn giọng nhổ toẹt một tiếng, căm hằn mắng:

“Đáng đời con Lâm Thính! Lo chuyện bao đồng gì, đúng là ghê tởm!

Tri Vi rõ ràng là bị vu oan, mấy cái ảnh đó là ghép, ai chẳng biết!

Thế mà Lâm Thính cứ phải xem, cứ phải chọc ngoáy vào! Thứ đàn bà ti tiện!”

Tôi đưa đến bệnh viện cấp cứu ngay lập tức.

Trên đường đi, vẫn còn ôm chặt mắt vì đau, trong tai tôi vẫn vọng lại tiếng mắng nhiếc của Trần Thiệu.

Tôi không sao đáp lại nổi.

Chỉ qua đôi mắt lờ mờ nước mắt và cơn đau, tôi thấy gương mặt u ám của Trần Thiệu…

Khoảnh khắc ấy, tôi thực sự không hiểu nổi — vì sao tôi lại phải gánh chịu tất cả những điều này.

Tôi chỉ cảm thấy tim mình như bị dao cứa từng nhát khi bị Trần Thiệu đối xử như thế.

4

Sau vụ việc đó, tôi bị mất thị lực tạm thời một thời gian.

Bố mẹ Trần Thiệu đã đến nhà tôi quỳ gối xin lỗi thay con trai, cam kết chịu toàn bộ chi phí điều trị, thái độ vô cùng chân thành. Họ còn lôi Trần Thiệu theo, mắng một trận ra trò trước mặt tôi.

Dù sao hai nhà cũng có quan hệ thân thiết từ lâu, cuối cùng, chuyện này cũng khép lại bằng sự tha thứ từ phía gia đình tôi.

Nhưng khi tôi trở lại lớp học, chỉ có thể đeo bịt mắt, cố gắng dùng bên mắt còn lại để bảng…

Trần Thiệu lại chưa từng với tôi một lời xin lỗi. Anh lạnh mặt, không thèm mở miệng với tôi lấy một câu.

Tôi cũng không gì thêm, im lặng như .

Thế trớ trêu thay, nhà chúng tôi ở gần nhau. Vậy nên hôm đó, tôi đã thấy Lý Tri Vi đứng trước cửa nhà Trần Thiệu, bụng đã lộ rõ dấu hiệu mang thai.

Trần Thiệu ôm chặt lấy ta, từng chữ như rút từ gan ruột:

“Tri Vi, đừng sợ, sẽ giúp em. Hắn không chịu trách nhiệm thì để chỗ dựa cho em. Anh sẽ nuôi em… sẽ nuôi cả đứa bé trong bụng em!”

Lý Tri Vi òa khóc, nước mắt đầm đìa như hoa lê trong mưa, gục đầu vào lòng nức nở:

“Em chỉ còn mỗi thôi…”

Trần Thiệu ôm ta thật chặt, đang cúi đầu định hôn lên trán ấy thì đột nhiên bắt gặp tôi — đang đứng ở góc tường, tay cầm chìa khóa, sững người cả hai.

Gương mặt lập tức tái mét.

Tôi ngây người họ, giọng khàn khàn:

“Anh định nuôi Lý Tri Vi? Trần Thiệu, điên rồi sao?”

Cả hai người họ lúc đó mới vừa đủ tuổi trưởng thành, không có chút năng lực kiếm tiền nào — thì nuôi nổi ai, nuôi nổi hai đứa trẻ kiểu gì?

“Vì sao không bỏ đứa bé còn chưa thành hình này đi?”

Tôi còn chưa hết câu, Trần Thiệu đã đỏ bừng cả mắt, gào lên với tôi:

“Câm miệng!”

“Lâm Thính, em còn chút nhân tính nào không ?! Đó là một sinh mạng đấy!”

Trần Thiệu giận dữ quát lớn, từng lời từng chữ đều là đang bênh vực cho Lý Tri Vi.

Tôi há miệng, chưa kịp lên tiếng, thấy có vẻ còn muốn mắng tiếp, tôi bèn mở cửa, nhanh chóng bước vào trong nhà.

Thanh mai trúc mã gần hai mươi năm, đến tận giây phút này tôi mới phát hiện — tôi thật sự không hiểu nổi Trần Thiệu.

Tôi thậm chí chẳng thể lý giải nổi cách ta suy nghĩ.

Tôi nghĩ có bệnh. Hơn nữa là bệnh rất nặng.

Tôi không dám khuyên thêm gì nữa, dù sao giờ tôi cũng chỉ còn một con mắt để rõ mọi thứ.

Sau hôm đó, Trần Thiệu dứt khoát trốn học, chạy đến chuỗi cửa hàng tiện lợi thêm, lấy tiền mua đồ bổ cho Lý Tri Vi.

Không những thế, còn lén lấy tiền nhà, ra ngoài một căn phòng trọ cho ta ở.

Hai người bọn họ sống trong căn phòng trọ ấy một đoạn thời gian, như thể đang sống trong “thiên đường”.

Cho đến khi Trần Thiệu bắt đầu chán nản việc lên lớp, cảm thấy đi học chiếm quá nhiều thời gian, không thể suốt ngày ở cạnh Lý Tri Vi.

Thế là lén sau lưng bố mẹ đơn thôi học, kết quả bị giáo viên phát hiện, báo thẳng về cho phụ huynh.

Trần Thiệu bị bố mẹ bắt về nhà.

Khoảng thời gian đó, tôi thường xuyên nghe thấy từ nhà bên cạnh vọng sang những tiếng loảng xoảng chén đĩa vỡ vụn dưới đất, tiếp theo là tiếng gào giận dữ của ba Trần, rồi đến tiếng khóc nghẹn ngào của mẹ Trần.

Trần Thiệu ban đầu còn cứng đầu cãi lại, dần dần cũng mềm xuống. Cuối cùng, dưới sự giám sát nghiêm ngặt của bố mẹ, miễn cưỡng quay lại trường học.

Mọi người đều tưởng rằng rốt cuộc cũng trở lại con đường đúng đắn.

Ai mà ngờ , Trần Thiệu lén lấy sổ tiết kiệm của gia đình, dẫn theo Lý Tri Vi — khi đó vừa mới sinh con — bỏ trốn.

Khi tất cả bè đồng trang lứa đang vô tư tận hưởng quãng đời đại học tươi đẹp…

Trần Thiệu đã trở thành một ông bố trẻ, vừa phải nuôi con sơ sinh, vừa phải bươn chải mưu sinh.

Về sau, Trần Thiệu dắt theo Lý Tri Vi đến sống ở một thành phố khác, hoàn toàn cắt đứt liên lạc.

Còn tôi thì tốt nghiệp, kết hôn, dần dần quên mất trong lòng từng có một người tên là Trần Thiệu.

Không ngờ, hai mươi năm sau, lại gặp lại trong buổi họp lớp.

Trần Thiệu giờ đã gần bốn mươi, chẳng còn chút bóng dáng phong độ năm xưa, gương mặt từng khiến người ta rung thuở thiếu thời cũng đã bị thời gian mài mòn đến chẳng còn lại bao nhiêu.

Giờ phút này, chỉ là một người đàn ông trung niên gầy gò, gương mặt hằn đầy dấu vết phong sương.

Thậm chí, Trần Thiệu còn không dám thẳng vào ánh mắt tôi.

Anh cúi đầu né tránh ánh mắt tôi, giọng khàn khàn khẽ :

“Lâm Thính… hối hận rồi.”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...