Người Anh Muốn Tìm – Chương 2

Tôi chưa từng đương nhiều.

Ngoài mối đầu kéo dài ba tháng hồi đại học, chỉ dừng lại ở ôm và h ,ôn nhẹ, tôi chưa từng th ,ân m ,ật với người đàn ông nào.

Những gì Kỳ An đã … là lần đầu tiên của tôi.

“Yên tâm, tôi sẽ coi như chưa từng xảy ra chuyện gì. Dù sao cũng không cố ý. Tôi cũng sẽ không với Nhan Mặc, tránh ảnh hưởng đến quan hệ của hai người.”

Nhan Mặc là thân nhất của tôi.

Tôi chưa từng nghĩ sẽ dây dưa với trai của ấy.

Mà Kỳ An cũng chưa ra tổn thương thực sự nào cho tôi.

Chuyện cứ thế trôi qua.

Là cách tốt nhất cho cả ba người.

“Cảm ơn em.”

Rất nhanh, Nhan Mặc quay lại.

Cuộc trò chuyện của chúng tôi cũng lập tức dừng lại.

Gần cuối bữa, Nhan Mặc nhận một cuộc gọi có việc gấp ở công ty, phải về tăng ca.

Cô nhờ Kỳ An đưa tôi về nhà.

Kỳ An gật đầu đồng ý.

4

Vài ngày trước Kỳ An đi công tác, nên Nhan Mặc bảo tôi sang ở cùng cho đỡ buồn.

Giờ đã về, lại thường xuyên qua nhà ấy, nên tôi cũng không tiện tiếp tục ở lại.

Tôi nhà trong một khu chung cư cũ, ô tô không thể chạy vào , mà xung quanh còn không có đèn đường.

Kỳ An sợ tôi gặp ng ,uy h ,iểm, nên lịch sự đưa tôi về tận dưới lầu.

Khi đến cửa, bảo vệ quen thuộc đi tới.

“Ồ, hôm nay trai đưa cháu về à? Đẹp trai quá nha! Cô có mắt đấy!”

Nghe bảo vệ , mặt tôi đỏ bừng.

Vội xua tay, “Chú hiểu nhầm rồi ạ, không phải trai cháu đâu. Chú đừng b ,ậy!”

“Còn ngại à? Có trai đẹp thế này, còn giấu gì nữa?”

Chú bảo vệ không tin, còn trêu tôi.

Tôi lúng túng sang Kỳ An đang im lặng đứng bên cạnh, chỉ muốn chui xuống đất cho rồi.

“Đây là trai của cháu. Chỉ là tiện đường đưa cháu về thôi ạ.”

Thấy tôi căng thẳng như , bảo vệ mới nhận ra mình hiểu nhầm, liền xin lỗi rồi đi luôn.

“Ờm… cảm ơn đã đưa em về. Em lên nhà đây, cũng về sớm nghỉ ngơi đi.”

“Ừ.”

Về đến nhà, tôi ngồi phịch xuống ghế sofa, cảm giác như toàn thân xẹp xuống như bóng bay xì hơi.

Chú bảo vệ đúng là đánh giá tôi quá cao.

Với tôi, một người bình thường, nhạt nhòa, sao có thể có trai đẹp trai như Kỳ An chứ?

Anh cao 1m88, vai rộng e ,o th ,on.

Gương mặt sắc nét như mô hình, đẹp đến mức diễn viên cũng phải chào thua.

Có lẽ do từ nhỏ tôi đã nhút nhát, nên với kiểu người đẹp trai quá mức, sắc sảo và mang vẻ áp đảo như , tôi luôn có cảm giác s ,ợ h ,ãi bản năng.

Nhưng Nhan Mặc thì khác.

Cô là kiểu m ,ỹ nhân sáng rực, quyến rũ.

Dù là ngoại hình hay khí chất, đều rất xứng đôi với Kỳ An.

5

Thực ra… tôi cũng có người theo đuổi.

Sáng sớm đến công ty, trên bàn việc của tôi lại có một phần sandwich và một ly latte.

Bên cạnh còn có một mẩu giấy nhỏ: “Nhớ ăn sáng đàng hoàng nhé.”

Đây không phải lần đầu tiên tôi nhận bữa sáng.

Tôi cũng biết là của ai.

Là Giang Thần, đồng nghiệp phòng bên.

Vì công việc có liên hệ nên chúng tôi đã kết WeChat.

Anh ấy theo đuổi tôi cũng một thời gian rồi, từ bữa sáng thương đến trà chiều ngọt ngào, chẳng thiếu lần nào.

“Bữa sáng à, ghen tị ghê.”

Không biết từ lúc nào, Nhan Mặc đã đi đến sau lưng tôi, vỗ vai tôi .

“Là chàng Giang Thần đó hả?”

“Ừm.” Tôi gật đầu.

“Chu đáo thật đấy, chứ Kỳ An của mình thì chưa từng mấy chuyện ngọt ngào thế này cho mình đâu.”

Nhan Mặc chỉ tiện miệng rồi đi về bàn việc.

Tôi lấy điện thoại ra nhắn cho Giang Thần: “Cảm ơn bữa sáng, mình sẽ ăn ngon lành nha.”

Anh ấy trả lời rất nhanh: “Vậy mình sẽ mang cho cậu mỗi ngày luôn.”

Giờ nghỉ trưa, tôi lén hỏi Nhan Mặc:

“Cậu thấy Giang Thần thế nào?”

Tôi và Nhan Mặc mới vào công ty một năm, Giang Thần là tiền bối, hơn chúng tôi hai tuổi.

“Cũng ổn đó, cậu có thể thử tìm hiểu.”

“Cậu cũng thấy ấy ổn hả?”

“Dĩ nhiên là còn kém xa Kỳ An rồi, cũng coi là trai đẹp dịu dàng, năng lực cũng khá.”

“Ừm… Anh ấy tốt với mình lắm, lại rất chủ .”

“Thế thì thử đi. Nếu hai người thành đôi, tụi mình có thể hẹn hò đôi luôn.”

Tối đó, công ty tụ tập ăn uống.

Không ngờ Giang Thần cũng đến.

Tôi hơi vui mừng, đoán chắc ấy đến vì tôi.

Anh chọn một bài ca, lúc hát thì ánh mắt cứ tôi không rời.

Nhan Mặc ngồi bên cạnh nhỏ giọng trêu:

“Ngọt ngào ghê đó.”

Tôi bị ấy chọc đến ngại ngùng, chỉ biết cúi đầu uống nước liên tục.

Lúc mọi người chơi trò chơi, không khí rất vui vẻ.

Uống hơi nhiều nước, tôi đi vào nhà vệ sinh.

Nhưng lúc trở ra, tôi lại thấy Giang Thần và Nhan Mặc cùng nhau rời phòng ăn, đi về phía cuối hành lang.

Tôi có chút khó hiểu.

Vì cả buổi hai người gần như không giao lưu gì, giờ lại trông thân mật khác thường.

Tôi âm thầm đi theo, không ngờ lại thấy Giang Thần và Nhan Mặc đang ôm nhau sau cánh cửa lối thoát hiểm.

Vì là khúc cua nên họ không thấy tôi,

tôi lại thấy rõ ràng từng cử chỉ của họ.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...