Người Anh Giới Thiệu [...] – Chương 3

Tôi suy nghĩ một lát, rồi nhắn lại:

【Được.】

9

Tôi đoán, có lẽ Tần Tấn thực sự đã gì đó với Trần Yến Tây.

Nếu không, ta sẽ không tỏ thái độ… kỳ lạ như với tôi.

Dù thế nào đi nữa, tôi vẫn nên tìm cơ hội để giải thích rõ ràng.

Chẳng mấy chốc đã đến giờ ăn trưa.

Tôi xuống lầu, đi đến nhà hàng mà ta đã gửi địa chỉ, báo tên Trần Yến Tây.

Không phải đợi lâu, ta cũng đến.

Ngồi xuống đối diện tôi, ta thuần thục gọi vài món ăn.

Tôi đắn đo một chút, rồi lên tiếng:

“Trần tổng.”

Nghe cách xưng hô này, ta liếc tôi, chân mày hơi nhíu lại.

Tôi mím môi, hít sâu một hơi, rồi thẳng:

“Tôi từng là của Tần Tấn, chuyện này biết rồi đúng không?”

Trần Yến Tây gật đầu, giọng điệu đầy ẩn ý:

“Nhưng hai người đã chia tay rồi.”

Khoảng thời gian này, Tần Tấn và Ôn Nhược Sơ quang minh chính đại ở bên nhau, còn cố ý phô trương khắp nơi.

Muốn không biết cũng khó.

Tôi tiếp tục:

“Anh ta thực sự có ý muốn gán ghép tôi với . Nhưng tôi thấy chuyện này quá hoang đường. Tôi cũng từng nghe vài lời đồn về , nếu chuyện này khiến thấy phiền phức, tôi rất xin lỗi. Anh không cần phải vì nể mặt Tần Tấn mà miễn cưỡng trò chuyện với tôi.”

Tôi xong, ngước mắt về phía Trần Yến Tây.

Nhưng ta lại bất ngờ sững người.

Sau đó, rất lâu sau, ta mới tôi, khẽ bật :

“Anh ta chưa từng với tôi chuyện này, tôi cũng không biết là ta bảo em kết với tôi.”

Tôi đơ người: “Hả?”

Trần Yến Tây chăm tôi, giọng điệu thẳng thắn đến mức gần như không chút che giấu:

“Tôi chuyện với em, hoàn toàn không phải miễn cưỡng.”

“Nên… em có muốn suy nghĩ về tôi không?”

Bịch!

Tay tôi vô thức rụt lại, chiếc túi bên cạnh cũng rơi xuống đất.

Mà đối diện tôi, người đàn ông ấy vẫn tôi chằm chằm, ánh mắt nóng bỏng.

Lúc này, tôi mới bừng tỉnh.

Không hề có gì là kỳ lạ cả.

Anh ta gửi tôi tên mình, gửi cả đường link 101 cách nhận diện tra nam…

Tất cả đều chỉ vì—

Tôi là Chương Tịnh Dao.

Miệng tôi khẽ mấp máy, giọng có phần lạc đi:

“Anh… chẳng lẽ… thích tôi?”

Anh ta không để tôi hết câu, liền gật đầu, trả lời dứt khoát:

“Phải.”

10

Từ lúc quen biết đến khi ở bên nhau, Tần Tấn chưa từng với tôi hai chữ “thích”.

Nhưng Trần Yến Tây thì khác.

Từ ngày hôm đó, ngày nào ta cũng nhắn tin cho tôi.

Hầu hết đều là ta chủ tìm đề tài, kể cho tôi nghe ta gì, ăn gì, gặp ai.

Anh ta thường xuyên đến đón tôi tan .

Chẳng bao lâu sau, cả công ty đều biết— Trần Yến Tây đang theo đuổi tôi.

Không còn cách nào khác, khuôn mặt của ta quá mức nổi bật.

Hôm đó, người đồng nghiệp từng tám chuyện với tôi về ta biết chuyện, lập tức kích không thôi, tôi đầy ngưỡng mộ:

“Cậu đúng là cao tay thật đấy! Ở cạnh Trần Yến Tây có thấy áp lực không? Khi theo đuổi người khác, ta trông thế nào? Cuối cùng cũng chứng minh là ta thích phụ nữ rồi nhỉ? Xem ra mấy bài báo trước đây đều đoán sai hết! Mà này, cậu sẽ đồng ý chứ?”

Cô ấy hưng phấn đến mức như thể chỉ muốn thay tôi gật đầu ngay lập tức.

Tôi khẽ :

“Không thấy áp lực gì cả, cũng khá tốt.”

Trước đây, khi ở bên Tần Tấn, chưa từng đến đón tôi.

Cũng rất ít người biết về mối quan hệ giữa chúng tôi.

Bây giờ lại công khai như thế này, tôi có chút chưa quen.

Nhưng phải thật, cảm giác này… cũng không tệ.

Giữa tôi và Trần Yến Tây ngày càng trở nên tự nhiên hơn.

Hôm nay, chúng tôi cùng nhau đi xem phim.

Xem xong, đưa tôi về nhà.

Vừa xuống xe, đi chưa mấy bước, đã đuổi theo, khoác chiếc áo trên tay lên vai tôi:

“Mặc vào đi, bên ngoài lạnh.”

Tôi quay đầu lại, một lúc, đột nhiên :

“Cúi đầu xuống.”

Anh không suy nghĩ nhiều, rất nhanh liền cúi xuống.

Tôi khẽ nghiêng người, hơi nhón chân lên.

Ngẩng đầu, ánh mắt tôi lướt qua bờ môi , rồi chậm rãi tiến lại gần.

Ngay khoảnh khắc sắp chạm đến, tôi hơi do dự.

Nhưng đúng lúc này, ánh mắt Trần Yến Tây bỗng nhiên trầm xuống.

Anh đưa tay lên, khẽ vuốt tóc tôi, rồi nhẹ nhàng kéo tôi về phía mình.

Giây tiếp theo, tôi cảm nhận một hơi thở lành lạnh, nhẹ nhàng chạm lên môi mình.

Nụ hôn của rất sâu.

Hôn xong, khẽ tựa đầu vào hõm cổ tôi, giọng trầm khàn:

“Bất kể em có thật sự muốn hay không…”

“Anh đều coi là thật.”

Tôi khẽ cong môi, nhẹ giọng đáp:

“Ừm.”

11

Nhìn theo chiếc xe của Trần Yến Tây rời đi, tôi mới xoay người lên lầu.

Ra khỏi thang máy, tôi lại bất ngờ thấy một người mà tôi không nghĩ sẽ xuất hiện ở đây.

Tần Tấn.

Anh ta đứng ngay trước cửa nhà tôi, trông có vẻ đã đợi rất lâu.

Tôi nhíu mày: “Anh đến đây gì?”

Tần Tấn liếc mắt tôi, ánh mắt dừng lại trên môi tôi, rồi bất ngờ bước lên, nắm lấy cổ tay tôi.

Ngón tay ta nhẹ nhàng lướt qua môi tôi, giọng lạnh lùng:

“Ngày em dọn đến đây, đã biết rồi. Em thực sự nghĩ có thể giấu sao?”

“Còn nữa, chuyện này là sao?”

“Nói đi.”

Tôi hất tay ta ra.

“Liên quan gì đến ? Chúng ta đã chia tay rồi! Hơn nữa, đây chẳng phải là điều mong muốn sao?”

Tần Tấn nhạt một tiếng, giọng điệu đầy châm chọc:

“Vậy nên em liền buông thả bản thân, tùy tiện tìm một gã đàn ông bên ngoài?”

Tôi thẳng vào mắt ta, giọng điệu lạnh lẽo:

“Anh có ý gì?”

Ánh mắt Tần Tấn trầm xuống, mang theo chút lạnh lùng:

“Tốt nhất em đừng để biết gã đó là ai.”

Tôi cảm thấy ta đúng là có bệnh.

Người giới thiệu tôi kết với Trần Yến Tây, bảo tôi thử một lần, là ta.

Bây giờ nổi giận, cũng là ta.

Tôi vòng qua ta, lạnh nhạt :

“Nói xong chưa? Nơi này không hoan nghênh .”

Tần Tấn khẽ nhếch môi, như không .

“Anh đã đợi em ở đây hai tiếng.”

“Em gặp rồi, chỉ có thái độ này thôi à?”

“Em tự xem, đã gọi cho em bao nhiêu cuộc!”

Tôi lấy điện thoại ra thoáng qua.

Quả nhiên, rất nhiều, ít nhất cũng phải vài chục cuộc gọi nhỡ.

Vừa rồi đi xem phim cùng Trần Yến Tây, tôi đã để chế độ im lặng, không ngờ Tần Tấn lại gọi nhiều đến .

Tôi ta, hỏi:

“Vậy nên, vì gọi cho tôi không , nên mới đến đây?”

Tần Tấn lạnh, không thừa nhận, cũng chẳng phủ nhận.

Tôi lại hỏi:

“Anh tìm tôi có chuyện gì?”

Với tính cách của ta, chắc chắn sẽ không chủ gọi điện cho tôi.

Tần Tấn cúi mắt, giọng lạnh nhạt:

“Không thì sao?”

Nói xong, ta cầm một chiếc túi từ bên cạnh lên.

Bao bì tinh xảo, là một chiếc túi xách đến từ một thương hiệu danh tiếng.

“Em đã tặng quà, cũng phải có quà đáp lễ chứ?”

Dứt lời, ta nhét thẳng món quà vào tay tôi, sắc mặt u ám, ánh mắt lại lướt qua môi tôi một lần nữa, rồi không gì thêm, quay người rời đi.

Lúc này tôi mới sực nhớ—

Hôm nay là kỷ niệm ba năm của chúng tôi.

Từ lâu, tôi đã đặt trước một món quà tặng ta, thậm chí còn điền sẵn địa chỉ nhận.

Sau khi chia tay, tôi hoàn toàn quên mất chuyện này.

Vậy nên, cuối cùng ta vẫn nhận nó.

Còn đặc biệt đến tận đây, đưa quà đáp lễ cho cũ.

Đúng là… không dễ dàng gì cho ta.

12

Tôi không đặt chuyện này trong lòng.

Nói đi cũng phải lại, Tần Tấn đúng là một người kỳ lạ.

Khi còn ở bên nhau, ta thực ra đối xử với tôi không tệ.

Bất kể chuyện gì của tôi, ta đều ghi nhớ.

Khoảng nửa năm trước, tôi từng về quê một chuyến.

Không ngờ vừa mới về đến nhà không lâu thì trời đổ tuyết lớn, cả khu vực mất điện, mất nước, ngay cả tín hiệu cũng không có.

Tôi không thể liên lạc với Tần Tấn, cũng chẳng thể báo bình an.

Chuyện này ở quê tôi xảy ra như cơm bữa, tôi vốn đã quen rồi.

Nhưng người như Tần Tấn, sao có thể hiểu điều đó.

Liên lạc không với tôi, tối hôm sau ta đã lặn lội đường xa, xuất hiện ngay trước mặt tôi.

Bên ngoài tuyết rơi trắng xóa, gió rét cắt da, đôi mắt ta vẫn sắc nét và điển trai như mọi khi.

Nhìn thấy tôi, ta mới thở phào nhẹ nhõm.

Tôi tưởng ta sẽ than thở rằng đường xá xa xôi, trách móc tôi vì sao không báo tin.

Nhưng ta chỉ nhẹ nhàng , vòng tay ôm tôi vào lòng, giọng điệu hờ hững như không có gì:

“Sớm biết thế này, đã đi cùng em rồi.”

Anh ta từng , cảm giác lo lắng vì một người thực sự không dễ chịu chút nào.

Tôi vốn không phải người quá tự tin.

Nhưng khi đó, tôi không tin rằng ta chưa từng rung với tôi.

Thế về sau, thực tế lại tát thẳng vào mặt tôi một cái thật đau.

Hóa ra, đúng là không có.

Tất cả… chỉ là tôi tự đa mà thôi.

Ôn Nhược Sơ quay về, ta có thể thản nhiên đuổi tôi ra khỏi cuộc đời mình.

Nhưng bây giờ, chúng tôi đã chia tay rồi.

Anh ta lại còn xen vào chuyện tôi qua lại với ai.

Thật mâu thuẫn.

ta có biết thì sao chứ?

Người dẫn mối chẳng phải chính là ta sao?

Lẽ ra, ta phải vui mừng mới đúng chứ?

13

Sáng sớm hôm sau, vừa thức dậy, tôi đã thấy trên điện thoại có một tin nhắn mới.

Hôm đó, sau khi bị Tần Tấn đá khỏi nhóm chat, tôi cũng xóa luôn WeChat của ta.

Còn trực tiếp chặn cả số điện thoại.

Vậy mà bây giờ, ta lại nhắn tin cho tôi bằng một số lạ.

Nhưng chỉ cần thoáng qua tôi đã biết ngay đó là ta.

【Em biết đấy, muốn tra gì thì đều có thể tra ra. Nhưng không muốn dùng những cách đó với em. Trước khi nổi giận, tốt nhất em nên chủ khai báo.】

Tôi cảm thấy, ta đúng là có bệnh.

cảm với Ôn Nhược Sơ không thuận lợi sao?

Nếu không, sao lại có thời gian rảnh để quan tâm đến tôi gì?

Nghĩ , tôi chẳng buồn để ý, trực tiếp xóa tin nhắn đi.

Không thấy, không phiền.

Chắc ta cũng chỉ nhất thời nổi hứng, không bao lâu nữa sẽ quên thôi.

Hôm nay, tôi và Trần Yến Tây không liên lạc với nhau.

Suy nghĩ một lát, tôi quyết định chủ gọi điện cho ta.

Điện thoại vừa kết nối, đầu bên kia vang lên một giọng trầm thấp, khàn khàn có chút uể oải—

“Tịnh Dao.”

Tôi khựng lại một chút, giọng có phần do dự:

“Anh sao thế?”

Đầu dây bên kia im lặng vài giây, sau đó mới chậm rãi lên tiếng:

“Anh thấy không khỏe, vừa mới tỉnh.”

Tôi “ồ” một tiếng.

Anh ta khẽ :

“Vậy… em có muốn đến thăm không?”

Tôi không từ chối.

Anh ta gửi địa chỉ cho tôi.

Đến nơi, tôi nhấn chuông cửa khá lâu, Trần Yến Tây mới ra mở cửa.

Trông ta đúng là không ổn lắm.

Tôi đặt túi thuốc mang theo lên bàn, rót cho ta một ly nước.

“Mới một ngày không gặp mà đã thành thế này, xem ra sức khỏe của Trần tổng không tốt lắm đâu.”

Anh ta tựa vào sofa, nhận lấy ly nước từ tay tôi.

Nhướng mày tôi, khẽ bật , giọng khàn khàn:

“Anh sẽ chăm sóc bản thân thật tốt.”

Tôi chợt nghĩ, có lẽ những lời đồn bên ngoài về ta đều quá sai lệch.

Anh ta rõ ràng là người dễ gần, hay , cũng không khó chuyện chút nào.

Nhưng chưa bao lâu, điện thoại tôi lại rung lên vì một tin nhắn mới.

Vẫn là từ số lạ kia.

【Không trả lời tin nhắn của tôi?】

Tôi giả vờ như không thấy, tắt màn hình điện thoại đi.

Hôm nay Trần Yến Tây không khỏe, nên tôi cũng không rời đi.

Vừa hay buổi tối tôi chưa ăn gì, thế là định nấu chút cháo ở chỗ ấy.

Tôi bước vào bếp, chẳng bao lâu sau, lờ mờ nghe thấy tiếng chuông cửa vang lên bên ngoài.

Trần Yến Tây ra mở cửa.

“Anh Yến Tây, bọn em tụ tập gần đây, tiện thể nghĩ chắc đang ở nhà nên ghé qua xem thế nào.”

“Anh đi, em còn đưa người này theo nữa, nghe dạo này hai người có ý định hợp tác, nhân tiện trò chuyện một chút.”

Nghe đến đây, tôi mới hiểu ra người này chắc là của Trần Yến Tây.

Lời vừa dứt, qua một lúc lâu sau, tôi mới nghe thấy giọng ấy.

“Hôm nay không tiện lắm, mọi người về trước đi, chuyện này không vội.”

Người vừa có vẻ không hài lòng.

“Chuyện này không giống chút nào, chẳng lẽ trong nhà có ai nên không dám để bọn tôi thấy?”

Giọng Trần Yến Tây lạnh nhạt: “Đừng bậy.”

Tôi cũng không để tâm lắm.

Nhưng ngay giây tiếp theo, tôi nghe thấy một giọng đầy dò xét:

“Nghe dạo này tổng giám đốc Trần bận rộn lắm, đang đương rồi à?”

Giọng này, tối qua còn uy hiếp tôi, bảo tôi tốt nhất đừng để ta biết người hôn tôi là ai.

Vậy mà bây giờ, ta lại đứng ngay trước cửa nhà Trần Yến Tây.

Quả là trùng hợp thật.

Trần Yến Tây cũng chẳng giấu giếm: “Ừ.”

“Đệt, thật hả? Người trông thế nào? Khi nào dẫn ra cho bọn em gặp mặt?”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...